Vô Tiên

Chương 141: Có độc (1)



Khuôn mặt ôn hòa của Hàn Kế từ lâu đã không gặp, đối với ngôn ngữ của Cổ Thiên Thạch cũng không thèm nhìn, chỉ lạnh lùng nhìn ba người phía sau. Làm một đệ tử ngoại môn, không nói đến võ công cao bao nhiêu, nhưng ánh mắt của hắn quyết không kém.

Công phu quyền cước của Cổ Thiên Thạch không thấp, nhưng lại bị đối phương đuổi chạy trối chết, có thể thấy được ba người này không đơn giản. Chỉ là Man Hoang ở tận Nam Cương, những người này vạn dặm xa xôi tới đây, chỉ vì truy sát Cổ Thiên Thạch? Quỷ mới sẽ tin tưởng!

Đỗ Tùng cũng không có hảo cảm với Cổ Thiên Thạch. Thiên hạ to lớn, ngoại trừ Thiên Long phái, môn phái còn lại căn bản không đặt ở trong mắt đệ tử Thiên Long phái, chớ nói chi là một Thiết Quyền Môn nho nhỏ. Mặc dù chỉ là một đệ tử ngoại môn, nhưng ở trên người hắn, loại khí thế chỉ đệ tử đại phái mới có kia lại không thiếu hụt một chút nào.

Đỗ Tùng tiến lên một bước, trường kiếm ra khỏi vỏ, lạnh lùng nói:

- Người tới từ phương nào? Dám ở địa bàn Thiên Long phái ta giết người, lá gan thật không nhỏ!

Hán tử lúc trước đã nhặt lên loan đao, thấy Đỗ Tùng uy phong lẫm lẫm, sắc mặt hắn dữ tợn, vung vẩy loan đao, huyên thuyên kêu to liên tục, như khiêu khích hoặc đang mắng người. Một hán tử khác đứng ở một bên, dáng dấp cũng không có ý tốt.

Hai người vóc người không cao, nhưng bắp thịt rắn chắc, mũi tịt, sắc mặt ngăm đen, đôi mắt lộ ra cuồng lệ hung tàn.

- Cổ Lực, Cổ Dã...

Một tiếng nói như chuông bạc quanh quẩn ở trong tai mọi người. Nữ tử xinh đẹp ở phía sau đi tới, quần áo ngũ thải ban lan, diễm lệ đến khiến người ta hoa mắt, âm thanh êm tai để Hàn Kế và Đỗ Tùng cũng không nhịn được tâm thần rung động. Chỉ có trong mắt Cổ Thiên Thạch lóe ra lửa giận, mạnh mẽ trừng nữ tử này.

Nữ tử này gọi một tiếng, hai hán tử phía trước thuận theo lui về phía sau một bước, chỉ là thần sắc bất biến, trong ánh mắt hung tàn không giảm.

Nữ tử bước chân mềm mại, vòng eo run lên, đứng ở phía trước hai hán tử. Nàng nhìn ba người Hàn Kế, khóe miệng lộ ra nụ cười quỷ dị, trong mắt như có đau khổ bất tận, nói không rõ mê ly và lưu luyến, khiến người ta chỉ muốn đi trìu mến, đi thương tiếc.

Tay cầm binh khí của Hàn Kế và Đỗ Tùng thư giản xuống.

- Hai vị cẩn thận...

Cổ Thiên Thạch thấy thế không tốt, vội quát một tiếng.

Hàn Kế và Đỗ Tùng tâm thần chấn động, sắc mặt không khỏi đỏ bừng.

Đối đầu kẻ địch mạnh, nhưng tâm trí mơ hồ, đây không phải là muốn chết sao! Nếu không phải Cổ Thiên Thạch hảo ý nhắc nhở, nữ tử này muốn giết mình, nói không chắc mình còn không nhẫn tâm hoàn thủ. Nghe đồn ở trong giang hồ có mị thuật mê tâm hồn người, không ngờ trước mắt liền thiếu chút nữa trúng chiêu.

Trong lòng hai người kinh hãi, không dám tiếp tục nhìn chăm chú nữ tử xinh đẹp như hoa kia, đặc biệt là cặp mắt khiến người ta không đành lòng ruồng bỏ.

Đỗ Tùng thẹn quá thành giận, vừa định phát hỏa. Không nghĩ tới nữ tử kia cười lên, ngón tay che miệng, vầng trán khẽ run, mặt mày như thu ba, để Đỗ Tùng há hốc mồm, nhất thời không biết làm sao.

Nhưng Hàn Kế vững vàng tâm thần, thở nhẹ ra một hơi, trầm giọng nói:

- Vị cô nương này đến từ phương nào? Vì sao vô cớ giết người?

- Hì hì! Hai vị huynh đài này hẳn là đệ tử Thiên Long phái, rất uy vũ nha!

Nữ tử không để ý lắm cười trêu nói.

Sắc mặt Hàn Kế lạnh lùng:

- Tại hạ đệ tử Ngoại Sự đường Hàn Kế của Thiên Long phái, xin hỏi ý đồ đến của cô nương?

Lâm Nhất cách mấy người xa bảy tám trượng, ngồi ở trên xe nhìn qua, dáng dấp hoàn toàn không đếm xỉa đến. Thấy Cổ Thiên Thạch nhìn lại mình, hắn gật đầu mỉm cười, phất tay một cái xem như hỏi thăm. Xa phu không rời xe ngựa, ngược lại cũng hợp tình hợp lý.

Cổ Thiên Thạch biết trên xe ngựa vẫn có một người, chỉ là vừa rồi chưa kịp thấy rõ. Trong lòng hắn cũng hồ đồ, thiếu niên này không phải ở Tần Thành sao! Tại sao lại là đệ tử ngoại môn của Thiên Long phái? Cổ Thiên Thạch xa xa ôm quyền, chỉ là thân thể hắn bị thương, vết máu rơi vải, thân hình cao lớn có chút hư nhược.

- Nguyên lai là Hàn huynh, tiểu nữ tử cúi chào, hì hì!

Nữ tử giả vờ giả vịt cúi người, nhưng mị nhãn lấp loé không yên.

- Hàn huynh, ngươi nói người trong giang hồ như chúng ta, cùng bách tính bình thường có gì không giống?

Hàn Kế không nói.

Ánh mắt của nữ tử đảo qua Hàn Kế và Đỗ Tùng.

Đỗ Tùng hừ một tiếng nói:

- Đỗ mỗ cho rằng, người trong giang hồ, nên hành hiệp trượng nghĩa khoái ý ân cừu, tế thế an dân!

Hàn Kế hơi nhướng mày, thầm kêu không tốt!

- Hì hì, vị này là Đỗ huynh rồi! Đỗ huynh nói thật hay, không hổ là đệ tử danh môn đại phái ây! Đỗ huynh, ngươi nói có người ngôn ngữ trêu chọc ta, ta nên làm như thế nào?

Âm thanh của nữ tử thanh thúy cảm động, nhưng lộ ra từng trận hàn ý.

Một bên Cổ Thiên Thạch không ngừng kêu khổ, nhưng khó có thể biện bạch. Vốn hi vọng Hàn Kế và Đỗ Tùng ra mặt, hắn chỉ có thể thấp giọng kể rõ nguyên do trong đó.

Cổ Thiên Thạch cùng đồng bạn họ Lý của Thiết Thương Môn tới Tần Thành nhiều ngày, cũng không tra xét được tin tức hữu dụng gì. Lại thấy rất nhiều người trong giang hồ đi về phía Cửu Long Sơn, hai người không kiềm chế nổi, cũng thuận theo đi tới. Ai ngờ giữa đường gặp phải ba người này.

Hán tử họ Lý của Thiết Thương Môn kia thấy nữ tử này yêu mị, âm thầm cẩn thận thì cũng thôi, trái lại nhắc nhở Cổ Thiên Thạch, nói cái gì độc nhất là lòng dạ đàn bà... Ai ngờ bị người ta nghe được, liền nảy sinh tranh chấp.

Tuy hán tử họ Lý không phải cao thủ tuyệt đỉnh gì, nhưng cũng tự nhận võ công không tầm thường, song phương một lời không hợp liền giao thủ. Có lẽ là nữ tử này tức giận hán tử họ Lý miệng vô đức, nên thầm thi triển thủ đoạn ác độc.

Hán tử họ Lý trúng độc ngã xuống đất, không ứng phó kịp, bị hai thủ hạ của đối phương loan đao giáp công, đảo mắt đã mất mạng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.