Vô Tiên

Chương 1420: Vi lan sơ ảnh (1)



- Bùm!

Trong bóng đêm truyền đến một tiếng vang, là động thanh có người hai chậm chạm xuống đất. Theo đó, hai cột sáng hiện lên, có hai người bỗng nhiên tiến tới, sau đó có người gấp giọng nói:

- Rời khỏi nơi này mau!

Rầm rầm

Núi đá vỡ tan, va chạm và sập xuống, ba người vộ vàng né tránh.

Sau một thoáng, tiếng động lớn nghiêng trời lệch đất đột nhiên truyền đi xa, bốn phía lập tức trở nên yên tĩnh, có người kinh hô:

- Đường đi không còn nữa rồi.

Ba bóng người lại rốn ren một hồi, trong khoảng khắc đứng đờ tại chỗ.

- Sư phụ, kim độn, thổ độn đều không có tác dụng.

Trong sơn động bị bịt kín, trong tiếng nói thanh thúy của nữ tử này mang theo vẻ khủng hoảng và bất an.

- Hề Hồ, cứ bình tĩnh. Trong tiên cảnh cấm chế trải rộng, độn pháp vô dụng cũng là bình thường!

Lại một nữ tử lên tiếng an ủi. Nàng ta hơi dừng lại một chút rồi lại nói:

- Vào thời điểm nguy nan, Lâm đạo hữu lại xuất thủ cứu giúp, ơn nghĩa sâu nặng này, Tử Ngọc cảm phục vô cùng.

Nói tới đây, trên tay xuất hiện một khối huỳnh thạch. Xung quanh lập tức sáng rực, hiện ra ba bóng người, phân biệt là thầy trò Tử Ngọc và Lâm Nhất.

Đây là một sơn động phong bế, chỉ khoảng một hai trượng, có chút chật hẹp. Nơi giống như lồng giam này không chỉ chặn đường đi, còn chặn cả thần thức, khiến cho người ta thúc thủ vô sách. Vì thế, Liễu Hề Hồ không thể tránh được trở nên hoang mang, Tử Ngọc đang cố gắng trấn định thì nhìn về phía Lâm Nhất, rất hợp thời nói lời cảm ơn.

Lâm Nhất từ phía sau thu hồi ánh mắt, xích mang của Huyễn Đồng lóe lên. Hắn khoát tay với thầy trò Tử Ngọc:

- Thân vẫn còn trong ngục tù, sao đã nói tới ơn cứu giúp!

Nói xong, hắn nhếch miệng cười khổ.

Lúc lên núi thấy thầy trò Tử Ngọc gặp nạn, Lâm Nhất liền xuất thủ cứu giúp. Đây vốn là hành động tùy tâm, không phải nói nhiều. Mà hiện giờ người không cứu được, lại bồi thêm mình vào, thật sự là trở tay không kịp.

Sau khi Lâm Nhất tế ra Long Tu tiên quấn lấy thầy trò Tử Ngọc, người bị kéo đi mà chân lại không có chỗ mượn lực, rơi xuống trăm trượng. Phát hiện bốn phía có biến, hắn sau khi chạm chân xuống đất liền trực tiếp quẳng hai người vào khe hở, thế nên mới tránh được kết cục bị núi đá nghiền thành thịt băm. Mà một kiếp chưa qua, kiếp khác đã tới.

Có điều, ba người vẫn bình yên vô sự, khiến Lâm Nhất thầm hô may mắn. Thiên Chấn Tử và Viêm Hâm chỉ cần dựa theo phân phó của mình nhanh chóng rời đi, vậy chắc có thể thoát được sự đuổi giết của đám người Cổ Tác. Mà trước mắt bị nhốt ở đây, vẫn phải nghĩ cách thoát thân mới được!

Lúc Lâm Nhất đang suy nghĩ, Liễu Hề Hồ lên tiếng nói:

- Sư phụ! Không biết sư huynh hiện tại thế nào rồi.

Tử Ngọc tay giơ huỳnh thạch, thầm thở dài, nói:

- Lúc gặp biến, Lâm đạo hữu đã từng dặn dò. Lúc này hai người họ nói không chừng đã đi rồi.

Còn tưởng rằng sư phụ bận tâm tới an nguy của sư huynh, Liễu Hề Hồ không khỏi lo lắng nói:

- Sư huynh từng giết đệ tử của Thiên Chấn môn, chỉ sợ hai người họ.

Tử Ngọc thần sắc hơi ngây ra, lập tức không cho là đúng hừ một tiếng nói:

- Thiên Chấn Tử chắc không làm thế đâu.

Nghe vậy Liễu Hề Hồ liền an tâm, nhưng lại có chút đăm chiêu.

Trước một vách đá, Lâm Nhất quan sát xung quanh, tế ra Kim Long kiếm rồi đâm về phía trước. Ánh sáng vàng hiện lên, thân kiếm đi sâu vào chừng vài ba tấc thì dừng lại.

Bên trong vách đá này có cấm chế chi lực, có thể nói là cứng như kim thạch!

Lâm Nhất thúc dục linh lực trên người, một trận quang mang chói mắt qua đi, kiếm vào sâu hơn thước thì không thể tiến thêm được được một tấc nào nữa. Hắn dùng lực xoay mũi kiếm, vất vả lắm mới gẩy ra được một hòn đá nhỏ, hắn lại lắc đầu bất đắc dĩ. Không trách được do vách đá cứng rắn, cũng không phải Kim Long kiếm không đủ sắc bén. Mà là tu vi bản thân có hạn. Cứ để thế này, muốn thoát thân ra khỏi lòng đất, chỉ sợ còn khó hơn lên trời!

Thấy thế, Tử Ngọc muốn giúp một tay thì Lâm Nhấtđã thu hồi Kim Long kiếm. Tự biết tạm thời không có phương pháp thoát, nữ tử này khẽ thở dài, nói:

- Tuy là bị nhốt nhưng vẫn có ba thước đất để dung thân, lại có thể trốn khỏi sự đuổi giết của đám người Cổ Tác, cũng chưa chắc đã không phải là một sự may mắn!

Lâm Nhất xoay người lại, nói:

- Cứ đợi thêm mấy ngày, tìm cơ hội thoát thân!

Hắn ra hiệu cho thầy trò Tử Ngọc rồi dựa vách đá ngồi khoanh chân, thuận tay lấy hồ lô bên hông xuống.

Tử Ngọc giơ tay phất hờ, huỳnh thạch nhẹ nhàng bay tới thạch động nhỏ mà Lâm Nhất đào ra, sau đó cùng đệ tử ngồi xuống nghỉ tạm.

Nửa ngày sau, lòng đấy sâu trăm trượng này vẫn là một mảng yên lặng. Dưới ánh sáng ảm đạm, ba người đều không có lòng ngồi yên, ai nấy mang tâm tư riêng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.