Vô Tiên

Chương 1432: Họa từ tâm mà sinh (1)



Trong khe hỗn độn, một nhóm năm người đi khoảng ba canh giờ, ánh mặt trời đang sáng ngời dần dần trở nên ảm đạm. Sau giây lát, xung quanh đã bị bao phủ trong bóng đêm.

Lúc này có uy thế từ khắp nơi ập tới, năm người đang phi hành cách mặt đất ba thước không chịu nổi gánh nặng, bị ép phải hạ xuống đát đi bộ.

Trước khi đều là bay tới bay lui, bỗng nhiên đổi sang dùng hai chân mà chạy, Thiên Chấn Tử và thầy trò Tử Ngọc hơi lộ vẻ vội vã. Mà Lâm Nhất thì chắp tay đi trước, lại vẫn vững vàng thoải mái, chỉ là hai hàng lông mày của hắn hơi nhíu lại, thần sắc cẩn thận.

Khe hỗn độn, rất đúng như tên. Nơi này không phân ngày đêm, âm dương không rõ, khiến cho người ta giống như đặt mình trong một mảng hỗn độn, mờ mịt không thấy hướng đi. Ngoài ra hắc ám trầm trọng chôn vùi phiến thiên địa này cũng vây khốn cả thần thức và pháp lực.

Dưới gánh nặng của thiên địa như vậy, tu vi của Lâm Nhất không vấn đề gì, nhưng vẫn cảm thấy quẫn bách. Pháp lực trên người vận chuyển trì trệ, thần thức cũng không đi quá được mười dặm, lúc này hắn không khác gì tu sĩ Luyện Khí. Tình hình của bốn người Việt Nam thì còn gian nan hơn nhiều, trong đó Thiên Chấn Tử và Tử Ngọc còn có thể thong dong mà chạy, Viêm Hâm và Liễu Hề Hồ thì sớm đã dưới chân không có sức, mệt tới thở hồng hộc.

Lâm Nhất vẫn bước đi như bay, căn bản không có ý định dừng lại nghỉ. Lúc này đã không thấy thân ảnh của đám người Cổ Tác, nói không chừng bọn họ đã đuổi tới phía sau. Nếu trì hoãn chỉ sợ sẽ đêm dài lắm mộng.

Sau một canh giờ, phía trước xuất hiện một đồi núi thấp bé. Lâm Nhất nhẹ nhàng nhảy lên, lại không thể không dừng lại.

Bốn người đó đã tụt lại phía sau hơn trăm trượng, ai nấy vẻ mặt mỏi mệt.

Viêm Hâm đi cuối thì tập tễnh, vẻ mặt khổ sở. Người này bị Thiên Chấn Tử đuổi giết mấy ngày, thể lực sớm đã không chống đỡ nổi, chưa kịp thở thì lại bước vào con đường đào vong. Hiện giờ dưới sự bức bách của cấm chế, cả người giống như gánh phụ trọng mà chạy, thật sự là làm khó hắn.

Liễu Hề Hồ tay xách váy cố gắng tiến về phía trước, cũng không quên sư huynh, không nhịn được quay đầu thân thiết hỏi:

- Sư huynh, không sao chứ?

Viêm Hâm bực mình khoát tay, dứt khoát thừa cơ ngừng lại, thở hổn hển mấy hơi. Nữ tử này còn muốn nói tiếp thì phía sau có tiếng cười vang lên.

- Ha ha! Lâm sư đệ, có phát hiện gì à?

Liễu Hề Hồ nghe tiếng xoay người lại, chỉ thấy Lâm Nhất đang đưa lưng về nhau mọi người đứng lặng trên đồi núi, sư phụ và Thiên Chấn Tử đã đi tới gần. Nàng ta vừa định gọi sư huynh, đối phương đã đi sượt qua vai. Nàng ta cắn môi, vội vàng đi theo.

Lâm Nhất vẫn chưa lên tiếng trả lời, mà lẳng lặng nhìn về phía xa xa. Đợi sau khi Thiên Chấn Tử và Tử Ngọc lên đồi núi, hai người đều giật mình.

Sau quả đồi, địa thế thấp dần xa bài ba dặm, chính là một khe núi, bên trên là một căn nhà đá cô liêu, còn có đèn đuốc như có như không. Trong bóng đêm, ngọn đèn đó le lói mỏng manh, nhưng lại vẫn bắt mắt. Nó giống như đang chờ đợi người nhà trở về, lại giống như chiếu sáng đường dưới chân cho khách nhân đường xa mà đến.

Liễu Hề Hồ vừa Chạy tới nhìn thấy tình cảnh kỳ dị này, hô lên thất thanh:

- Phía trước có hộ gia đình.

Viêm Hâmở bên cạnh thì trợn tròn mắt, thần sắc chờ mong.

Thiên Chấn Tử và Tử Ngọc lại trầm mặc không nói gì, chỉ cảm thấy ngạc nhiên. Tiên cảnh tuyệt địa, sao lại có hộ gia đình? Mà ngọn đèn đó lại thần bí quỷ dị, không ngờ từ xa xa xuyên qua bóng đêm thấu vào tận đáy lòng, khiến người ta dục niệm dâng trào.

Trên đồi, Thiên Chấn Tử và thầy trò Tử Ngọc nhìn chằm chằm ánh đèn này, sợ không lưu ý chút là mất đi một tia sáng cuối cùng trong thiên địa này.

Đúng lúc này, Lâm Nhất bỗng nhiên run run mấy cái. Hắn hít một hơi lạnh, chậm rãi xoay người lại, hai đạo xích mang rời mắt mà ra, nháy mắt xẹt qua bốn người vẫn đang xuất thần.

- Ái chà! Con mẹ nó.

Thiên Chấn Tử chỉ cảm thấy hàn ý lướt qua trong lòng, không nhịn được lên tiếng mắng. Tử Ngọc cũng giật mình theo, đã biến sắc, lẩm bẩm nói:

- Đây là huyễn thuật.

Lịch duyệt kiến thức của hai người này đều không phải bình thường, mặc dù hơi có có chút lạc lối, nhưng lập tức từ trong ảo cảnh tỉnh táo lại. Mà Liễu Hề Hồ và Viêm Hâm thì tu vi định lực không đủ, một người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, người còn lại thì ngồi bệt xuống đất.

Sau một thoáng, bốn người phục hồi tinh thần lúc này mới nhớ tới đi cùng còn có một người, vội vàng xoay người nhìn lại. Ảo cảnh đột nhiên biến mất, nhất định là có người âm thầm tương trợ. . .

Lâm Nhất im lặng đứng đó, có chút đăm chiêu.

Trước khi tới khe hỗn độn, Lục Thần môn Khưu Nguyên từng tặng một câu rất mạc danh kỳ diệu, họa từ tâm mà sinh. Chỉ có người ngoại mị nội hoặc, tâm trí mông muội mới phương tấc đại loạn mà tự nuôi họa này. Vì thế Lâm Nhất liền đoán nơi đây có ảo cảnh tồn tại, cũng thầm lưu ý trên đường.

Cho nên, lúc trên khe núi xuất hiện tình cảnh quỷ dị đó, Lâm Nhất liền nhìn ra kỳ quái. Mà hắn ỷ vào khả năng của Huyễn Đồng, không sợ bất kỳ huyễn thuật nào, nhưng lại vẫn thiếu chút nữa thì ăn quả đắng.

Ngọn đèn xa mấy dặm lại có uy lực như vậy, thực tại khiến người ta bất ngờ! Có điều, muốn tiến về phía trước, khe núi đó chính là nơi phải đi qua, không thể né tránh.

Thấy bốn người nhìn về phía mình, Lâm Nhất nghĩ nghĩ rồi nói:

- Nhà đá đó tất có ảo cảnh không nghi ngờ gì nữa! Trước mắt chúng ta tiến thối lưỡng nan, không biết chư vị có cao kiến gì không?

Tình hình trên khe núi không rõ, cường địch ở phía sau tùy thời có thể đuổi tới, đi đường nào, thật sự khiến cho người ta khó có thể quyết định! Khi Thiên Chấn Tử và Tử Ngọc đang suy nghĩ, Viêm Hâm đã chật vật lên nói:

- Chỉ đành liều mình tiến về phía trước thôi.

- Các trưởng bối đang nói chuyện, há cho phép ngươi chõ miệng vào.

Viêm Hâm vừa há miệng liền ăn một bài răn dạy. Hắn lúc này mới nhớ ra tới mình và Liễu Hề Hồ đã bị đẩy xuống thành vãn bối, đành phải mang theo vẻ khó chịu tránh sang một bên không nói gì nữa.

Thiên Chấn Tử nhếch miệng cười làm lành với Tử Ngọc, sau đó nói:

- Ta chỉ muốn hỏi thêm một câu, vừa rồi có phải là Lâm sư đệ âm thầm động tay động chân không?

Ngụ ý của hắn là muốn làm rõ có phải Lâm Nhất có thủ đoạn bài trừ ảo cảnh hay không.

Lâm Nhất do dự một chút, gật đầu thừa nhận. Đối phương vung tay, ra vẻ thoải mái nói:

- Vậy thì tốt rồi!

Tử Ngọccũng yên lòng, phụ họa:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.