Vô Tiên

Chương 1436: Lời này giải thích thế nào (1)



Trên khe núi, trước nhà đá, hai nhóm người chia tổ mà ngồi. Không báo thù, không truy đuổi, chỉ có sự hồi hộp và ngỡ ngàng khốn nhiễu trong lòng mỗi người; Lại giống như đi đường mệt nhọc, bóng đêm thâm trầm, trước mắt đã tới lúc nghỉ ngơi!

Cổ Tác cùng mọi người ngồi thành một vòng chừng mấy trượng, ai nấy lo sợ bất an. Tiểu tử đó mà mình đuổi giết đang ở gần trong gang tấc, nhưng lại không khiến người ta kinh hỉ, hắn chỉ nhìn chằm chằm lão phụ nhân tóc bạc đồng nhan kia, thầm kinh hãi không thôi.

Khi đi được nửa đường thì bóng đêm buông xuống, đám người Cổ Tác bị bức phải dừng lại. Thiên địa trọng phụ mặc dù khiến cho người ta khó đi, nhưng vẫn phải tiếp tục mà đi. Dưới cấm chế như vậy, không ai có thể may mắn thoát khỏi. Lúc này hoàn cảnh của tiểu tử đó chỉ sợ cũng rất bất kham! Chỉ cần đuổi tới đánh hội đồng một trận là có thể lấy được cái mạng nhỏ của hắn!

Sau khi thương nghị, một nhóm hai mươi bốn người tiếp tục tiến về phía trước, cũng chính là lúc sức cùng lực kiện thì va vào một cấm pháp. Đợi mọi người bay qua được ngọn đồi đó, lập tức bị ánh đèn thần dị thu hút, ai nấy thân bất do kỷ đi tới.

Nhìn chỗ Lâm Nhất, hận ý trong lòng Cổ Tác lại dâng lên, lại bị sự bất lực cắn nuốt. Hắn quay sang nhìn Tư Khánh và Hạng Nguyên, hai người đó cũng thần sắc lo sợ, đang chờ đợi tất cả những điều khó có thể tránh né mà lại khó lường.

Đúng vào lúc này, một ánh lửa đột nhiên bay tới giữa không trung, giống như trăng sao. Chỉ một thoáng sau, xung quanh giống như ban ngày, khiến mọi người ngơ ngác nhìn xung quanh.

- Bùm!

Giống như tiếng gió tiết ra, một tiếng vỡ rất nhỏ truyền đến, ánh đèn chói mắt đó nổ tung, bỗng nhiên hóa thành ngàn vạn điểm tinh mang, lăng không múa luộn. Đột nhiên, sao băng như mưa, khe núi lập tức bị bao phủ trong một mảng lửa khói rực rỡ quỷ dị.

Ánh lửa có dị biến, Lâm Nhất không thấy rõ manh mối, cả người đã đắm chìm trong mây tía tinh hỏa. Theo một trận sương mù ập tới, trước mắt hắn có núi, có nước, có người.

Lúc này mọi người ở đây đều giật mình ngồi đó, thần sắc si mê. Trong lúc ngẩn ngơ đã đặt mình trong một mảng thiên địa kỳ dị khác. Có thời gian nghịch chuyển, có cố sự hiện lên, lại khiến cho người ta lòng không gánh ngặng, nhưng đầy cẩu thả và hoành hành vô lỵ.

Lâm Nhất nhắm mắt, thân thể run rẩy. Có điều sau thời gian một nén nhang, hắn cúi đầu thật sâu, khóe mắt đã ươn ướt, hai giọt nước mặt chảy xuống má.

Trước cửa nhà đá, nụ cười của Minh phu nhân vẫn như trước. Ánh mắt lướt qua mọi người tình trạng khác nhau.

Dừng ở trên người Lâm Nhất, thần sắc bà ta hơi kinh ngạc. Một phàm phu tục tử cũng tính là nặng tình nặng nghĩa! Nhưng những gì đã qua, giờ làm gì được.

Sau một thoáng, nước mắt trên má Lâm Nhất đã không thấy đâu, lại vẫn cúi đầu. Khi từ từ mở mắt, xích mang lóe lên, đã là thần sắc tỉnh táo. Ngước nhìn chung quanh, hắn lại ngẩn ra.

Trong Tinh mang bao phủ, mọi người trên khe núi đều như bị điên.

Thiên Chấn Tử hai mắt thất thần, lời nói điên cuồng

- ... Con mẹ nó, lão tử trước đây luôn bị người ta khi dễ, sau khi trưởng thành không thể chịu thiệt nữa, phải an thân lập mệnh ở đây. Vẫn là mò tiện nghi cho thống khoái. . . Năm đó. . . Năm đó ta bị người ta đuổi giết chỉ lo chạy trối chết, quay đầu lại mới biết sơn môn chưa mất. Ta biết ngươi hận ta vô tình vô nghĩa, nhưng bảo ta phải biện giải thế nào đây. Cho dù có sai thì ta sẽ dùng cả đời còn lại để bù đắp cho ngươi. Tử Ngọc à! Được ở bên ngươi chính là ước nguyện của ta, ta không thấy thiệt thòi gì cả.

Lúc này Tử Ngọc lại nhắm chặt hai mắt, thần sắc thê thương, giọng nói nghẹn ngào.

- ... Cha, mẹ, cả tộc gặp nạn, nữ nhi thân là đệ tử tiên môn lại bất lực. Lòng người dễ thay đổi, có khóc cũng không được gì. Cầu người không bằng cầu mình, nữ nhi liền tự lập môn phái, không chịu sự khi phụ của người khác nữa.

Liễu Hề Hồ thần sắc ngây thơ đáng yêu, nụ cười vẫn bên môi, thấp giọng lẩm bẩm.

- Đông Sơn hoa nở, Tây Sơn liễu mọc, Nam Anh đào hồng, Bắc Sơn chỉ có thiếu nữ xinh đẹp. Mặt trẻ con, thơm mùi trứng gà, vươn tay ra ra sờ, trong nháy mắt thành chàng khóc nỉ non.

Tiếng đồng dao nhỏ dần, nữ tử này thần sắc thẫn thờ, thở dài:

- Sư huynh, ngươi cũng biết tâm ý của người ta phải không? Sư phụ thầm cười ta nhìn ngươi không rõ. Mà ta không thích sự ngông cuồng và tự phụ của Lâm Nhất. Tuy hắn là người tốt, nhưng lại không hiểu rõ hiểu thấu được bằng sư huynh.

Mấy người cách nhau không xa, đều rời vào trong ảo cảnh khó có thể thoát ra, thế cho nên tâm thần thất thủ mà phóng đãng hình hài. Không quấy nhiễu nhau, hồn nhiên không phát giác tất cả những gì ở xung quanh mình.

Thấy tình hình này, nỗi khiếp sợ Lâm Nhất vẫn khó tiêu. Đây chính là câu họa từ tâm mà ra đó sao?

Vừa rồi tuy tỉnh lại, cũng không tránh khỏi có một phen thất thố, may mà không ai nhìn thấy. . . Không! Mọi người đều điên cuồng, chỉ có một người là tỉnh!

Lâm Nhất định đi tìm vị Minh phu nhân thần bí khó lường kia, lại trở nên tò mò với hành động của Viêm Hâm.

Ngoài Ba trượng, Viêm Hâm ngồi ngay ngắn, thần thái tiêu sái bất phàm. Hắn tay vuốt râu, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo nụ cười ôn hòa, đang thâm tình chân thành nhìn chằm chằm một mảng hư vô trước mắt. Sau đó, hắn bỗng nhiên dang tay ra, sắc mặt ửng hồng, hai mắt như si, thở gấp nói:

- Oanh nhi sư muội! Để sư huynh yêu thương ngươi một phen đi. Ngươi sắp kết anh rồi phải không? Ha ha! không sao, chẳng phải nghe nói tới sự kỳ diệu của thuật song tu rồi à. Oanh nhi, đừng kháng cự, từ giờ trở đi, sư huynh cùng ngươi ngươi kết thành đạo lữ song túc. . . Chớ có thẹn thùng, nào đến đây.

Viêm Hâm hai tay tóm vào khoảng không, sắc mặt dâm tà, cả người vặn vẹo cấp tốc, lộ hết trò hề. Sau đó, hắn há miệng, giống như đã suy yếu vô lực, lặng lẽ trợn trừng mắt. Một lúc sau, đã là vẻ mặt xấu hổ, đau thương nói:

- Oanh nhi, ngươi chưa kết anh mà đã thân vẫn đạo tiêu, thực khiến sư huynh đau lòng! Sớm biết như vậy, ta giữ lại thân nguyên âm của ngươi.

Lúc mới nhìn thì không hiểu, nhưng giờ thì hiểu rồi, Lâm Nhất không ngờ thần sắc lúng túng. Tuy hắn biết rất ít về hoan ái nam nữ, với vẫn nhìn ra điều kỳ quái.

Nguy cảnh tuyệt địa thế này, Viêm Hâm còn có thời gian mà tâm sinh dâm niệm, đúng là không biết sống chết! Mà nếu Liễu Hề Hồ thấy rõ bộ mặt này của sư huynh nàng ta, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào. Mà tất cả chân thực này, vĩnh viễn không thể để cho nữ tử này biết được. Ở trong mắt nàng ta, nếu có thể ở bên cạnh người mình yêu cả đợi đã là hoàn thành tâm nguyện rồi!

Đúng lúc này, cách đó không xa có người cao giọng chửi bới, cũng vung kiếm chém tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.