Dưới sự va chạm của Minh xà, kiếm thuẫn từ mười thanh phi kiếm hóa thành lắc lư. Lâm Nhất bước bên trên chỉ cảm thấy dưới chân trầm xuống, thân hình đang lăng không bị cản trở, dần dần có xu thế rơi xuống.
Phi kiếm thành trận thành thuẫn, sắc bén có thừa, phòng ngự kiên cố cũng có thừa, nhưng vì do được linh lực gia trì, không ngờ không chịu nổi sự luân phiên trùng kích của Minh xà. Mắt thấy Lâm Nhất khó thoát khỏi thế rơi xuống, lập tức sẽ bị dị thú tấn công. Vào lúc hắn đang ứng biến, Hoa Trần Tử đã tới ngoài hơn mười trượng, khẽ cười nói:
- Lão nhân, kiến thức Bách Quỷ Dạ của ta nhé.
Theo tiếng vang lên vui sướng khi người khác gặp họa này, Lâm Nhất bỗng cảm thấy không ổn, vội vàng giương mắt nhìn. Hoa Trần Tử lướt sóng mà đến, phiêu dật động lòng người như tiên tử. Mà một đoàn sương đen to mấy trượng dưới thân nàng ta lại u ám, quỷ ảnh lay động, khiến người ta sợ hãi.
Vừa dứt lời, nữ tử đó cười hì hì tay áo múa lượn, theo đó liền có mấy bóng người hư thật khó phân biệt bay ra khỏi sương đen. Đó chính là hồn thể của mấy Nguyên Anh sơ kỳ, ai nấy vẻ mặt dữ tợn, cuốn theo từng trận âm phong vồ về phía Lâm Nhất đang đình trệ trên mặt sông.
Nữ tử ss quả nhiên là tâm tồn bất lương! Trong mắt Lâm Nhất lóe lên vẻ lạnh lùng, lại hơi do dự. Đúng vào lúc này, dưới thân hắn đột nhiên truyền đến tiếng nổ, kiếm thuẫn theo đó tứ phân ngũ liệt, Minh xà gần xa lập tức bị thu hút tới, cũng tập kích bất ngờ. Mà mấy quỷ hồn hùng hổ mấy trong phút chốc liền tới gần, cũng lờ mờ có thế vây công. Không chỉ như vậy, cũng có mười quỷ ảnh tu vi Kim Đan theo đó ùa ra.
Chỉ một thoáng, trên mặt sông ngân mang lấp lánh, âm khí tràn ngập, tình hình quỷ dị mà kinh người.
Vào lúc này, Lâm Nhất đột nhiên biến mất. Trong nháy mắt, hắn đã xuất hiện ở bờ bên kia, hai chân đứng vững rồi chậm rãi xoay người lại, cũng tiện tay vẫy một cái. Trượng Mấy trăm trượng, kiếm thuẫn đang chịu sự vây công của Minh xà bỗng nhiên nổ tung, sau đó hóa thành từng đạo lưu quang nối đuôi nhau bay tới, trong nháy mắt đã triển khai một kiếm trận khí thế uy nhiếm ở trên bờ.
Không hề có dấu hiệu, người ở gần trong gang tấc đột nhiên biến mất, mà khi Hoa Trần Tử phát hiện, đối phương đã đến ngoài mấy trăm trượng. Dưới sự kinh ngạc, nữ tử này chưa kịp tính toán. Lão nhân kia không chỉ giỏi ẩn nấp và biến ảo, hơn nữa độn pháp thần kỳ, chỉ là tính tình đa nghi nhát gan! Nàng ta cười hì hì, tiếp tục thúc dục quỷ châu thủ sẵn trong tay.
Bên bờ Thành thủy, Lâm Nhất chắp tay sau lưng đứng trước mặt nước, hai mắt lấp lánh hàn ý. Tất cả thình lình xảy ra vừa rồi thật sự khiến hắn tức giận. Lúc Tình hình nguy cấp lại bị người ta thừa cơ bỏ đá xuống giếng, đây là muốn lấy mạng.
Xú nha đầu, ngươi có xảo quyệt đến mấy cũng không thể tùy ý làm bậy như vậy được. Muốn động thủ thì ta hôm nay sẽ thành toàn cho ngươi!
Có điều, kiện bảo vật đó có thể sử dụng quỷ hồn để đối địch, cũng khiến người ta bất ngờ. Xem ra mình vẫn biết quá ít về các pháp môn tiên đạo.
Lâm Nhất triển khai trận thế, chỉ chờ giáo huấn Hoa Trần Tử thích làm xằng làm bậy một phen. Sau đó, thần sắc hắn lại trở nên nghi hoặc. Nữ tử đó đánh lén không thành, vì sao vẫn ở nguyên tại chỗ.
Trên mặt sông rộng lớn, Minh xà nối gót kéo tới, ngân mang lên xuống. Mấy chục đạo quỷ hồn bị đánh tan thành thân ảnh hư ảo, trong nháy mắt lại hóa thành hình người giương nanh múa vuốt, điên cuồng vò tới trong sương đen.
Ngân mang vỡ tan, bọt sóng bắn lên, từng con Minh xà biến mất không thấy đâu, đã có từng dòng âm khí nối tiếp nhau bị quỷ hồn này cắn nuốt. Sau thời gian một nén nhang, trên mặt sông dần dần ổn định, chỉ có một đoàn sương đen từ từ tiến về phía trước, còn có bóng người hồng nhạt bắt mắt xinh đẹp đó.
Chưa lên đến bờ, đã có người trận địa sẵn sàng đón địch, Hoa Trần Tử vội vàng ngừng thế đi của quỷ vụ. Như đoán được gì đó, nàng ta bĩu môi khinh thường, cao giọng quát lên:
- Lão nhân nàyngươi đúng là không có đạo lý! Ta giúp ngươi xua đuổi Minh xà, ngươi lại qua sông đoạn cầu. Sớm biết ngươi đi đứng lưu loát như vậy, lủi nhanh như vậy, ta sao lại đi làm chuyện thừa.
Trên mặt sông cách bờ một hai chục trượng, chân đạp sương mù yêu dị, Hoa Trần Tử nghiêm nghịnói.
Thấy thế, sát ý của Lâm Nhất tan dần, nhưng không chịu thôi, bình tĩnh nói:
- Lòng phòng người không thể không có.
- Hừ! Suy bụng ta ra bụng người!
Không để Lâm Nhất nói hết, Hoa Trần Tử há miệng cắt ngang. Nàng ta rất ủy khuất nói:
- Ta không phải là yêu tinh trong miệng ai kia, cũng không phải tiểu nhân lấy oán trả ơn.
Vẻ mặt Lâm Nhất cứng lại, vuốt râu không nói gì. Thầm nghĩ, nếu là có người biết được tướng mạo thật của ta, không biết còn có thể hiên ngang lẫm liệt như vậy nữa được. Một nữ tử tinh quái như vậy, thà hiểu lầm nàng ta mười lần, cũng không dám tùy tiện tin nàng ta một lần. Mà vừa lúc nguy cấp như chỉ mành treo chuông, há có thể lơ là.
Sau một thoáng, Lâm Nhất vung tay. Kiếm trận trong nháy mắt biến mất, mười thanh phi kiếm nhất nhất bay vào trong tay áo.
Hoa Trần Tử hừ một tiếng, thân hình nhanh nhẹn đi tới bờ. Khi hai chân vừa chạm đất, nàng ta xòe tay, để lộ một viên châu sáng đen. Theo sự dẫn động của pháp quyết, lờ mờ có tiếng gào khóc thảm thiết vang lên, sương đen đang xoay quanh trên mặt sông cũng nhanh chóng bay vào trong hạt châu rồi biến mất.
- Quỷ châu của ta thế nào?
Phát hiện có người ánh mắt quan thiết, tay Hoa Trần Tử nắm chặt lại giấu ra sau người, trên mặt hiện ra vẻ tự đắc.
Lâm Nhất dời ánh mắt về xa xa, giả vờ vô tình nói:
- Vật này chắc đến từ môn phái quỷ tu, có gì mà ngạc nhiên.
- Có gì mà ngạc nhiên? Chỉ có kẻ Thấy hơi tiền nổi máu tham mới nói như thế.
Hoa Trần Tử cũng giỏi cân nhắc tâm tư của người khác. Nàng ta sau khi trào phúng một câu lại khoe khoang:
- Đây là Lục Thần môn Âm Tán Nhân tiền bối tặng cho, há có phải là tầm thường tầm thường.
Lâm Nhất không cho là đúng nói:
- vật câu hồn đuổi pách, quá mức âm hiểm! Thấy ngươi có cấm bài cũng không tồi, có phải là tới từ Mặc môn không?
Nói xong, bên cạnh không có động tĩnh, hắn tò mò xoay người, nữ tử đó đang vẻ mặt đề phòng, nói:
- Lão nhân, lại có ý đồ cướp tài hại mạng rồi à.
Hoa Trần Tửnày từng bị người ta đuổi giết mà vẫn bình yên vô sự, nhất định không hề thiếu thủ đoạn phòng thân. Khi nàng ta tranh nhau tố cáo lẫn nhau cùng Công Lương môn Lục Đinh, từng nhắc tới một tấm cấm bài, chắc là bảo vật không bình thường. Nếu Mình có thể thừa cơ kiến thức một hai, cũng không phải là không có thu hoạch. Chỉ có điều, hành động này há có thể được như ước nguyện.
Lâm Nhất liếc Hoa Trần Tử, xoay người giơ tay lên. Hắn không dừng lại, chân bước về phía trước, đột nhiên đi xa.
Hoa Trần Tử nhìn xung quanh, không nhịn được cười đắc ý, ngự không bay lên.