Vô Tiên

Chương 1464: Nhất kiểm gian tiếu (1)



Người trong tiên đạo sau khi tu tới kim đan, hai môn tiểu pháp môn dịch dung và che giấu tu vi chính là tầm thường. Mà thuật này dễ bị cao thủ nhìn thấu, cũng dẫn tới nghi kỵ và phiền phức không cần thiết, cho nên ít có người dùng.

Đạo lý dễ hiểu Như vậy, Hoa Trần Tử tất nhiên là biết. Có điều nàng ta vẫn sinh ra hứng thú đối với Huyễn Linh thuật. Trong mắt nàng ta, tu vi của Lâm lão đầu lúc cao lúc thấp, khiến cho người ta khó phân biệt thật giả, chắc là có chút môn đạo.

Ngoài ra, người trước mắt này liệu có phải là bộ dạng sau khi đã dịch dung không? Nếu đúng là như vậy, lão nhân này rất đáng giận! Hắn không chỉ lại một lần nữa lừa mình, còn giấu diếm được hai vị tiền bối Hóa Thần lúc trước. Mà Huyễn Linh thuật lần đầu tiên nghe nói này, chẳng phải là rất có hiệu quả sao?

Dưới ánh mặt trời màu đỏ, sa mạc của Cửu nguyên này vẫn vắng vẻ yên lặng như trước. Không mây, không gió, nơi này chỉ có đá sỏi và đồi cát mênh mông vô bờ, còn có hai người ngồi cách nhau ba trượng. Một người là lão giả mặt vàng, thần sắc kiêu căng; một người là nữ tử xinh đẹp, nụ cười tươi tắn.

Đối với lời nói khích bác của Hoa Trần Tử, Lâm Nhất coi như không biết. Hắn my vẻ mặt bí hiểm, tay vuốt râu dài nói:

- Huyễn Linh thuật của ta đến từ dị vực, mặc dù có cùng công dụng với pháp thuật của Cửu Châu, nhưng lại có chỗ bất phàm riêng. Bằng vào thuật này có thể tùy ý biến ảo tu vi mà không bị người khác nhìn thấu.

- Bốc phét! Nếu ngươi có thể huyễn hóa ra tu vi cao nhân Hóa Thần, vì sao nhìn thấy hai vị tiền bối đó liền vội vàng hiện ra nguyên hình, chẳng phải là sợ lộng xảo thành chuyên à!

Hoa Trần Tử khinh thường nói.

Lâm Nhất lắc đầu nói:

- Cửu Châu chỉ có mấy vị tiền bối Hóa Thần, ta lại há có thể không biết tốt xấu!

Nói xong hắn vươn tay ra bấm một thủ quyết. Chỉ thấy hào quang hiện lên, tướng mạo của hắn dần dần có bất đồng.

Hoa Trần Tử thầm kinh ngạc, vội vàng chăm chú nhìn. Lão nhân ở ngoài ba trượng diện mạo lại thay đổi, quanh người tỏa ra uy thế khiến người ta sợ hãi. Sau giây lát, một lão giả thần sắc chất phác khác xuất hiện ở trước mặt nàng ta. Đó không phải Công Lương môn Công Lương Tán thì là ai?

- Tiểu bối! Gặp lão phu mà không hành lễ.

Lâm Nhất hữu mô hữu dạng quát một tiếng, rồi không hề để ý tới nữ tử đó, mà tay áo vung lên, trong hào quang chớp động biến trở về bộ dạng cũ. Sau Một phen khoe khoang, ánh mắt hắn bễ nghễ, trên nét mặt lộ ra vẻ dương dương tự đắc.

Hoa Trần Tử thở hắt ra, thầm vui sướng không thôi. Huyễn Linh thuật đến từ dị vực này đúng là cao thật! Vị tiền bối huyễn hóa ra ra trông cũng rất thật, bất kể là tu vi hay là tướng mạo, đều khiến cho người ta không nhìn ra sơ hở. Nếu thuật này rơi vào tay ta, hắc hắc.

- Lão nhân, tiểu pháp môn này của ngươi cũng có thể lọt vào mắt đấy.

Hoa Trần Tử mắt chớp chớp, nghĩ một đằng nói một nẻo.

Lâm Nhất thần sắc biến thành lãnh đạm, chậm rãi nói:

- Huyễn thuật mà thôi! Không qua được mắt người quen và tiền bối Hóa Thần thì có tác dụng gì. Nếu thật sự gặp nguy cơ thì vẫn vô ích, không có lợi ích thực tế bằng một kiện bảo vật phòng thân.

Hoa Trần Tử cười hì hì, như hiểu ra gì đó. Nàng ta hơi do dự, trên tay có thêm một khối ngọc phù, hỏi dò:

- Lão nhân, đây là cấm phù của Mặc môn, mới đúng là vật bất phàm.

Lâm Nhất hai tay kết ấn, chậm rãi nhắm mắt lại, bực mình hừ một tiếng, nói:

- Cấm phù mà thôi, ta từng tặng người khác hai cái.

Mong muốn thất bại, Hoa Trần Tử vẫn không nản lòng. Nàng ta cười hì hì, lại nổi tâm tư. Bảo vật hiếm có không ngờ oại tặng cho người khác, lão nhân này thực sự hào phóng như vậy hay là có ý đồ khác? Mà quần áo hắn mặc tuy khác với vân bào, nhưng lại thể hiện ra thân phận không tầm thường, là đến từ đại tiên môn nào, cho nên mới ngạo mạn như thế. Vị Công Lương Tán tiền bối từng coi hắn là đệ tử thân truyền của Đạo Tề môn, chắc cũng vì điều này.

Đệ tử của một đại tiên môn, nhãn giới không tầm thường, có pháp thuật đến từ dị vực cũng chẳng có gì lạ. Mà Huyễn Linh thuật hiếm thấy ở Cửu Châu này nếu lọt vào tay người khác, chưa chắc đã không hay. Ví dụ như tiểu tử xấu xa kia.

...

Sau một canh giờ, hai người đứng dậy đi về phía trước. Và khác với lúc trước, hai người này không cắm đầu chạy mà mỗi người tay cầm một đồ vừa đi vừa suy nghĩ.

Sau Một phen cò kè mặc cả, hai bên đều vui mừng. Lâm Nhất dùng Huyễn Linh thuật đổi lấy một khối cấm phù và cấm bài trong lời đồn của Hoa Trần Tử. Có điều cấm bài chỉ có thể ngắm nghía mười ngày, sau đó thì vật quy nguyên chủ. Đối với điều này, hắn cũng không dị nghị, tự nhận là chiếm tiện nghi.

Tục ngữ nói đá của núi khác có thể là châu ngọc, Huyễn Linh thuật đến từ Đại Hạ có chỗ độc đáo của nó, nếu không phải như vậy, sao có thể khiến Hoa Trần Tử động tâm! Mà pháp thuật này không thể đánh đồng với cấm pháp Mặc môn, dùng nó để đổi một khối ngũ hành cấm phù giữ mạng, cũng mượn được cấm bài để nghiền ngẫm mười ngày, xem như là vật có giá trị.

Tuy Huyễn Linh thuật này có thể qua mắt được tu sĩ cao hơn một tầng, nhưng vẫn phải dựa vào thần thức cường đại mới có thể tận tình thi triển. Thần thức của Lâm Nhất mạnh gần bằng Hóa Thần, sau khi dịch dung tất nhiên không để lộ sơ hở, mà đổi lại là người khác thì sẽ lại là tình hình khác. Ngoài ra, dưới Huyễn Đồng của hắn, cấm chế và huyễn thuật đều không thể che giấu. Nếu Hoa Trần Tử dụng tâm bất lương, chỉ tổ gieo gió gặt bão.

Khi Lâm Nhất được thỏa mãn tâm nguyện, Hoa Trần Tử cầm ngọc giản ghi pháp thuật cũng thầm đắc ý. Cấm phù Mặc môn đó tuy là thứ tốt để giữ mạng, nhưng lại không phải là vật khó có. Lúc đi sẽ xin sư tổ hai khối, khiến ngờ thật sự mang tới tác dụng. Dùng một cái để đổi lấy pháp thuật tàng hình biệt tích, cũng là vật đắc kỳ sở.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.