Vô Tiên

Chương 148: Hoặc chúng (2)



Long Tứ Hải nói, như đại nghĩa lẫm nhiên, nhưng lại miệng nam mô bụng một bồ dao găm. Mọi người mặc kệ thâm ý trong đó, chỉ liên tục khen hay.

- Chuyện cười! Bọn ngươi trước tiên vây sơn môn ta, lại ngôn ngữ tương bức, loại thành ý này, Thiên Long phái ta không dám nhận!

Âm thanh của Mã trưởng lão trầm thấp, mắt ưng như điện, quét về phía mọi người. Làm trưởng lão môn phái, hắn xem xét thời thế, liền làm ra quyết đoán. Long Tứ Hải đột nhiên nhô ra kia, nhìn như không quan hệ tới mọi người, nhưng trong lời nói hiển lộ hết tâm ý đầu độc. Mặc cho nháo xuống, chỉ sợ càng không dễ kết thúc.

Sắc mặt Tần Nhân cũng lạnh xuống nói:

- Vị Long huynh này, nếu như thật có thành ý với phái ta, vậy mời ngày khác trở lại, Tần mỗ sẽ dâng trà bồi tội. Chỉ là hôm nay bất tiện, đắc tội. Chư vị nhanh chóng rời đi, vây chặt sơn môn Thiên Long phái ta như lại, đó là đối địch với chúng ta. Kính xin chư vị suy nghĩ, đừng tổn thương hòa khí cho thỏa đáng!

Trong lòng Tần Nhân tức giận, nhưng trên khẩu khí vẫn nho nhã lễ độ, không mất khí độ của đại đệ tử chưởng môn.

Long Tứ Hải lắc đầu nói:

- Ngàn dặm xa xôi đến, ngươi nói một câu liền để chúng ta quay lại, đây không phải là cậy mạnh lăng nhược sao? Đây không phải ỷ thế hiếp người sao, lại giải thích thế nào đây? Thực để Long mỗ khó xử!

- Đúng vậy! Thiên Long phái ỷ thế hiếp người...

- Thiên Long phái bắt nạt giang hồ đồng đạo...

Quý Thang đi tới nói xong, liền thờ ơ lạnh nhạt, thấy mọi người lại rục rà rục rịch, lòng sinh không kiên nhẫn, hét lớn một tiếng:

- Câm miệng! Bọn ngươi lẫn lộn phải trái, đổi trắng thay đen. Long Tứ Hải, ngươi đến tột cùng là người phương nào? Dám giả dan hThần Uy Đường, xúi giục đồng đạo đối địch với chúng ta!

Thần sắc hán tử ngẩn ra, lại cười lạnh nói:

- Bọn ngươi ỷ thế hiếp người, mọi người đều thấy được, Long mỗ bất quá nói vài câu công đạo mà thôi, đừng loạn chụp mũ.

Nói xong thân thể hắn lùi về sau liền muốn trốn vào trong đám người.

- Không được đi, nói chuyện rõ ràng...

Quý Thang biết đối phương yêu ngôn hoặc chúng, liền muốn tìm đối chất.

Đột nhiên vài tiếng kêu thảm vang lên.

Trong đám người, hình như có người bị thương ngã xuống đất.

Tiếp theo có người kêu to:

- Thiên Long phái giết giang hồ đồng đạo, thiên lý bất dung...

- Liều mạng với bọn hắn...

Mấy trăm người nghe tiếng kinh hãi, dồn dập rút binh khí ra.

- Ai u...

Lại vài tiếng kêu thảm liên tiếp vang lên.

- Người phương nào đánh lén...

Trong đám người bay ra vài điểm hàn mang, bị đệ tử thanh sam Thiên Long phái huy động binh khí ngăn cản, nhưng có mấy đệ tử sam y không may, bị ám khí bắn trúng ngã xuống đất.

Trước sơn môn hỗn loạn, nguy cơ hết sức căng thẳng.

Quý Thang, Tần Nhân cùng Mã trưởng lão nhìn nhau, đáy lòng đều mát lạnh.

Mã trưởng lão trầm giọng nói:

- Chúng đệ tử thủ hộ sơn môn, chớ hành động thiếu suy nghĩ!

Đệ tử thanh sam sớm không kiềm chế nổi, lại thấy đối phương đánh lén, không nhịn được muốn động thủ, nhưng bị quát bảo đúng lúc ngưng lại.

Trong đám người lại vang lên một tiếng rít gào:

- Thiên Long phái muốn giết người...

Đối diện với hỗn loạn trước mắt, trong con ngươi Quý Thang thoáng hiện tàn khốc, hai tay hắn giương ra, thân thể đột nhiên từ mặt đất bay lên, nhào vào trong đám người. Giữa trường một mảnh rối ren, trường kiếm, ánh đao lóe ra hào quang chói mắt bổ về phía Quý Thang.

Quý Thang đang ở giữa không trung, dưới chân đá mạnh.

- Xoảng...

- Ai u...

Binh khí bị đá bay, thân hình Quý Thang lao về phía người la to nhất kia.

Người này mới vừa rồi ở trong đám người la to nhất, thấy người tới dũng mãnh, trong lòng biết không ổn, vội vàng lăn trên đất, muốn chui vào trong đám người, ai biết Quý Thang đảo mắt đã đến, nắm đấm tới trước mặt.

Người này nóng ruột, rút đao chém qua.

Thân hình Quý Thang xoay chuyển, chân phải rơi xuống đất, mũi chân trái đá qua.

Binh khí tuột tay, còn chưa kịp kinh hô, đã bị nắm đấm của Quý Thang đánh trúng ngực.

Người này phun ra một ngụm máu tươi, ngã bay ra ngoài, lăn lộn ở trên mặt đất, không thể động đậy được nữa.

Quý Thang chạy qua xách đối phương, không để ý mọi người ở xung quanh thất thố, dưới chân dùng sức điểm một cái, thân thể thoán lên nhảy trở về.

Thấy sư đệ một kích thành công, Tần Nhân lộ vẻ mỉm cười, thần sắc lại cứng đờ, trước mắt xuất hiện kinh biến.

Chỉ thấy vài điểm hàn mang bay về phía Quý Thang ở giữa không trung.

Quý Thang hừ lạnh một tiếng, giơ ra một tay, vỗ bên hông một cái, rút ra một thanh nhuyễn kiếm, ngân quang bay múa, đinh đương vang vọng đánh bay ám khí bắn tới. Thân thể hắn ở giữa không trung không hề dừng lại, tay xách một người, nhẹ như không có gì trở về chỗ cũ, ném người bị bắt lên mặt đất.

Chỉ mấy tức, Quý Thang đã ở trước mắt bao người bắt được đối phương, mọi người đều kinh hãi.

Ánh mắt Quý Thang lấp lánh, nhìn về phía đám người sưu tầm người đánh lén vừa nãy. Người này rõ ràng cao minh hơn một ít, nhưng cũng càng thâm độc. Không một tiếng vang ở trong bóng tối đánh lén, khiến người ta đột nhiên không kịp phòng bị, đảo mắt lại khó phân biệt tung tích. Còn nữa, Long Tứ Hải vừa rồi đã chạy đi đâu?

Mã trưởng lão rất tán thành hành động của Quý Thang. Những người này sớm có dự mưu, bắt người này tra hỏi, hẳn có thể biết người sai khiến ở sau lưng. Nhưng cúi người vừa nhìn, hắn than nhỏ một tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.