Vô Tiên

Chương 1493: Sẽ không tiếc (2)



Văn Bạch Tử phản thủ thác xuất một đoàn hào quang hư vô, thần sắc đề phòng. Trong nháy mắt, ba người đã tới bên ngoài trăm trượng, tình hình lại biến đổi.

Công Dương Lễ đung đưa thân hình cao lớn, đảo mắt đã chắn trước hai người khác, nói:

- Chư vị, cớ gì như thế?. . .

Cách nhau mấy chục trượng, hai người dừng thân hình lại. Tùng Vân Tán Nhân trừng mắt nói ra:

- Công Dương đạo hữu, chẳng lẽ phải đối địch với ta. . .

Cười ha hả có vẻ không tán thành, thần sắc Công Dương Lễ đầy khinh thường, nói:

- Không đành lòng thấy lấy nhiều khi ít, ta chỉ muốn dàn xếp ổn thỏa thôi! Văn Huyền Tử đạo hữu. . .

Hắn một mình đối mặt hai vị Hóa thần đồng đạo, hồn nhiên không sợ.

Văn Huyền Tử lướt mắt qua Công Lương Tán án binh bất động, trực tiếp vượt qua ra mặt ngăn cản Công Dương Lễ, trầm giọng nói với Văn Bạch Tử:

- Đạo hữu không thấy ước định trước, Thần Châu môn ta nếu là bách niên Minh Chủ, đành chủ trì công đạo cho Cửu Châu tiên môn. . .

- Hừ! Mượn cớ giết một tên tiểu bối là giả, nhiễu loạn Cửu Châu tiên môn là thật, Tùng Vân ta thực nhìn không được. . .

Tùng Vân Tán Nhân nhân cơ hội liền chỉ trích.

Xa xa Âm Tán Nhân phụ họa nói:

- Tùng Vân đạo hữu bị người phá hủy lăng tẩm tổ tông, mới đầu ta còn không tin, nhưng mắt thấy mỗ gia hành sự không cố kỵ khiến người cười chê a. . .

- Đúng vậy. . .

Mặc Cáp Tề lên tiếng thật đúng lúc.

Trọng Tôn Đạt cười nhạo, mặt đầy dữ tợn, giễu cợt nói:

- Hừ! Ngay cả tiểu bối cũng không đối phó được, thế mà còn có người vẽ đường cho hươu chạy, thực là mất mặt! Muốn động thủ, tùy thời cung kính chờ đợi, hơn nữa nhìn xem cuối cùng ai là Doanh gia. . .

Mấy người này đều chính nghĩa lẫm nhiên, cũng không ai nói rõ phải cứu một tiểu bối gặp nạn. Còn dụng ý thực sự? Các nhà tự biết.

Hóa thần tu sĩ bên ngoài sân chỉ có Bách Lý Xuyên và Công Lương Tán không nói tiếng nào, lại tâm tư dị biệt. Một người trong đó không muốn nhiều chuyện, một người khác lại ngầm suy tính. Tình hình trong sân vừa nhìn là hiểu ngay, mỗi một nhà tới đây đều có sự chuẩn bị.

Pháp bảo xoay quanh ở trước người, lòng bàn tay quang mang chớp động, sắc mặt âm trầm, Văn Bạch Tử sát khí dần dần thịnh, thu hết mọi động tĩnh vào trong mắt, hắn cười lạnh nói:

- Ta sớm đã nói rõ muốn giết tiểu tử kia không có liên can gì tới ước định trước đó. Chư vị muốn mượn khiêu khích, lấy nhiều khi ít, Văn Bạch Tử ta sợ sao. . .

Không đợi Văn Huyền Tử lên tiếng, Văn Bạch Tử bỗng nhiên chuyển khốn Lâm Nhất bên trong Nguyên thần chi lực, tức giận nói:

- Chư vị thấy rõ, tiểu tử kia cầm trong tay chính là kim kiếm của sư huynh ta! Bảo vật hiện thế, còn sư huynh của ta Văn Đạo Tử lại không rõ tung tích, sao ta có thể dừng tay? Nhưng ta có ngăn trở người. . .

Lời nói chợt ngừng, Văn Bạch Tử mặt nạ hàn khí bảo hộ, lành lạnh nói ra:

- Người này can hệ tới vinh nhục của tiên môn ta, can hệ trọng đại. Nhưng có trở ngại ngăn cản, chính là đại địch sinh tử ta, Văn Bạch Tử ta nguyện ngọc đá cùng vỡ, sẽ không tiếc. . .

Vì muốn giết Lâm Nhất, hắn nguyện đánh bạc hết thảy.

Nếu là trước đây, tư thế lần này của Văn Bạch Tử đủ cho người chùn bước. Lúc này hắn làm vẻ ta đây, nhưng lại khiến người không thể đo lường được. Ngoại trừ Văn Huyền Tử ra, các vị môn chủ tại đây đều có hưng trí giết chết hắn.

Một tên tiểu bối mà thôi, có tài đức gì khiến cho một Hóa Thần kỳ cao nhân liều mạng?

- Thúi lắm. . .

Đám người Văn Huyền Tử hãy còn chần chừ, một âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng chậm rãi vang lên, dẫn tới vô số ánh mắt trong sân ngắm nhìn.

Giữa không trung, Lâm Nhất cầm kim kiếm trong tay, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh. Hắn tuy bị vây ở chỗ cũ nhưng lại đứng ngạo nghễ, thần thái ngông cuồng.

- Ngươi dám nhục mạ lão phu. . .

Văn Bạch Tử sát khí bức người.

Lâm Nhất nhếch miệng lên, con ngươi huyết quang tiệm ẩn, lạnh lùng nói ra từng chữ từng chữ:

- Kim Long kiếm chính là pháp bảo Lâm mỗ! Chỉ có Lâm mỗ độc hữu, không ai được chiếm đoạt, không ai được cầm, bất kể là ngàn năm, hay là vạn năm. . .

- Ha ha! Người sắp chết, lắm mồm làm gì. . .

Văn Bạch Tử giận dữ sinh cười, đánh tới đạo ngân mang xoay quanh bên cạnh. Đệ tử Lỗ Nha tốn thời gian tám mươi năm, hơn mười người Thư Châu đã chết đi mà vẫn không thể giết được tên tiểu tử này. Ngày hôm nay hắn tuyệt không thể bỏ qua cơ hội, chỉ vì Hậu Thổ tháp ở trước mắt.

Văn Bạch Tử còn chưa dứt lời, Văn Huyền Tử đã phát hiện, giương giọng quát lên:

- Đạo hữu ngự trị trên Cửu Châu minh chính là khởi nguồn của hoạ loạn, đắc tội. . .

Giây phút đối phương động thủ, hắn cùng với Tùng Vân Tán Nhân đồng thời làm khó dễ, từng người tế ra một đạo hắc quang và một đạo kiếm quang, lần lượt đánh úp tới đối thủ.

Công Dương Lễ sớm có đề phòng, vung tay đánh ra một đạo hư huyễn quyền ảnh, lao thẳng tới Văn Huyền Tử. Văn Bạch Tử hừ lạnh một tiếng, lòng bàn tay phun ngân mang, đột nhiên nghênh hướng Tùng Vân Tán Nhân.

Cùng lúc đó, Thần Châu môn đệ tử đánh tới Đạo Tề môn đệ tử, Thiên Đạo môn đệ tử đánh tới Chân Vũ môn đệ tử. . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.