. .
Trên thạch bình trước cự tháp, Lâm Nhất ngồi khoanh chân tĩnh tọa. Sau nửa ngày, hai khối linh thạch trong tay đã trở thành một hòn đá tầm thường, bấy giờ hắn mới chậm rãi mở hai mắt ra.
Theo tu vi cao thâm, thượng phẩm linh thạch cũng không đắp sử dụng. Thổ nạp điều tức như thế mấy canh giờ, pháp lực của Lâm Nhất xem như đã trở lại năm thành. Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ đá vụn trên tay, thầm nghĩ cần phải tiếp tục nghỉ ngơi, nhưng thần sắc vừa động, lập tức liền bỏ đi tâm tư này.
Lâm Nhất quay đầu nhìn môn động ở phía sau, nhíu mày lại. Chốc lát sau, hắn quyết định bất động đứng yên tại chỗ, rồi chuyển hướng nhìn về thềm đá nghìn trượng phía trước người ấy. Sau đó hắn khẽ nhếch khóe môi, đưa mắt nhìn ra xa xa.
Chỉ trong nháy mắt công phu, chín bóng người xuất hiện bên ngoài thềm đá nghìn trượng, cách nhau hơn mười trượng, bày hình chữ nhất. Sau đó không lâu thì đệ tử các đại tiên môn lục tục vọt tới. Hơn hai trăm người không kịp chậm khẩu khí, từng người một ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Người tới chính là các tu sĩ Cửu Châu! Xem tình hình dường như đã vứt bỏ hiềm khích trước đó. Chỉ có điều chín vị cao nhân dẫn đầu thần sắc lại trù trừ, không biết đang suy nghĩ gì.
Lâm Nhất ngồi nghiêm như trước, hai mắt hơi khép, phảng phất hành công trong nhập định. Hắn tỏ vẻ như không hề hay biết trước sự việc ngoài thân, nhưng sự thật là âm thầm lưu ý động tĩnh bốn phía. . .
- Các vị đạo hữu, chớ quên ta và ngươi đến đây chỉ vì tiên duyên. . .
Có người giương giọng nói một câu, rõ ràng là ngầm có hàm ý.
Nghe tiếng, ánh mắt của mọi người dời từ Lâm Nhất ở bên ngoài nghìn trượng, đồng loạt nhìn về phía người lên tiếng. Bách Lý Xuyên Bách An môn thần thái tự nhiên, bước chân đi thong thả tới bên cạnh thềm đá đứng đấy, hướng về phía tám vị đạo hữu vuốt râu mỉm cười, tiếp đó nói:
- Liệt vị đều là người hiểu được lí lẽ, phải cẩn thủ ước định trước, không được tái khởi tranh chấp bên trong Hậu Thổ tháp. Thật nếu tìm được tiên duyên, chính là may mắn của Cửu Châu tiên môn ta.
- Ta và ngươi tranh chấp không ngừng, chẳng phải là tùy ý tiên duyên sa sút? Bách Lý đạo hữu một phen thiện ý không phải không có lý, Công Dương ta rất tán đồng. . .
Người phụ họa chính là Công Dương Lễ. Thuận theo lời, mấy vị Hóa thần tu sĩ ở đây đều đồng ý. Ngay cả Công Lương Tán cũng gật đầu tán thành. Văn Bạch Tử lại im lặng không lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn Văn Huyền Tử và Tùng Vân Tán Nhân.
- Thôi được! Tùng Vân ta há là tiểu nhân lật lọng ấy, cứ theo Bách Lý đạo hữu khuyên bảo. . .
Tùng Vân Tán Nhân tay vịn râu dài, thần sắc không rõ.
Bên ngoài mười trượng, Văn Huyền Tử âm trầm mỉm cười nói với Văn Bạch Tử:
- Thần Châu môn ta vui khi thấy Cửu Châu hòa thuận! Mong rằng có người không được mượn cơ hội sanh sự. . .
Văn Bạch Tử hừ lạnh một tiếng, ngược lại nhìn về phía bóng người ngồi nơi đầu cuối thềm đá, lộ vẻ tức giận nói ra:
- Bên trong Hậu Thổ tháp, ta sẽ không tìm tiểu tử kia phiền toái a. . .
Bách Lý Xuyên vào lúc nguy cấp đã ra mặt khuyên bảo, giờ lại nhoẻn miệng cười, mang theo ý công thành thân thối điềm đạm nhìn lên cự tháp ngoài nghìn trượng. Nhiều vãn bối đệ tử ở đây cũng yên lòng theo, ánh mắt đều lộ vẻ thiết tha.
Giờ khắc này dường như mọi người đều đã quên tháp phía trước còn có một bóng người đang tĩnh tọa.
Giây lát đó, không cần tỏ ý, chín đại Hóa thần tu sĩ có thần giao cách cảm cùng bước lên thềm đá. Dưới thiên địa trọng phụ, ai nấy đều thần thái ung dung.
Thấy thế, đệ tử các đại tiên môn cũng đua nhau động thân. Có người vội vã tranh giành bước đi phía trước, lập tức liền mặt mày sầu khổ; có người lại không chút hoang mang bóp nát ngọc phù trong tay, đợi quanh thân gia trì tầng pháp lực sau đó mới bước từng bậc.
Cùng lúc đó, Lâm Nhất bỗng nhiên mở hai mắt ra, có chút ngoài ý muốn nhìn về phía một đầu khác của thềm đá. Quanh thân chín vị cao nhân bảo bọc một tầng Nguyên thần chi lực, hồn nhiên không sợ thiên địa cấm chế. Còn Nguyên Anh tu sĩ có người tế ra cấm pháp hộ tráo, dưới chân thoải mái. Nhất là Hoa Trần Tử có điều ỷ lại, còn huy động quyền đầu hướng tới mình từ xa xa.
Đang lúc ngạc nhiên, chín đạo thần thức cường đại lần lượt rơi trên người mình, Lâm Nhất không khỏi nhíu mày.
Bất quá là một nén nhang công phu, chín vị Hóa thần cao nhân ấy đã qua 500 trượng. Mặc dù bước chân từng người chậm lại nhưng không thấy đáng ngại. Cứ như vậy, không tới nửa canh giờ, những người này đã xuyên qua thềm đá một cách thuận lợi.
Ngẫm nghĩ lại trước đó bản thân mình bước qua thềm đá nghìn trượng gian nan như thế nào, Lâm Nhất âm thầm lắc đầu. Việc đã đến nước này, ngắm nhìn cũng vô ích mà thôi. Hắn chậm rãi đứng dậy, lúc này một tiếng tiếng hét thảm vang lên làm người ta choáng váng.
Đó là một vị luyện thể tán tu, ỷ vào gân cốt tráng kiện, một thân một mình xông tới trước các đệ tử đại tiên môn. Mới tới thềm đá 400, 500 trượng, sắc mặt của hắn đã thành màu đỏ tím, thể lực chống đỡ hết nổi. Mà hắn không nguyện như vậy, ráng chống đỡ tại chỗ không lùi.
Chốc lát, người này bị hụt pháp lực, 'Bùm' thoáng té ngã trên thềm đá, lập tức huyết quang văng khắp nơi. Hắn vừa lên tiếng hét thảm liền bị thiên địa cấm chế nghiền yết trở thành một đống huyết cháo.
Phát hiện thảm trạng sau lưng, chín đại Hóa thần tiền bối không một ai xuất thủ cứu giúp. Có lẽ là nhớ tới người kia tới từ yêu tu, trong đó Công Dương Lễ hơi ngừng một chút, giương giọng nói ra:
- Không hộ thân pháp môn đặc biệt, còn phải lượng sức mà đi. Người cậy mạnh chỉ có một con đường chết. . .
Trước sự nhắc nhở của hắn, tu sĩ không có ngọc phù hộ thân sinh lòng thối ý, còn đệ tử các đại tiên môn lại tiếp tục đi tới trước.
Gặp tình hình này, Lâm Nhất ngầm thở dài, yên lặng xoay người. Loại ngọc phù phòng thân kỳ dị đó chỉ có đệ tử các đại tiên môn mới có. Nếu như Thiên Chấn Tử và Tử Ngọc bất tử, sợ là cũng không vào được Hậu Thổ tháp.
- Lâm đạo hữu, lão phu và ngươi gặp nhau hữu duyên, có thể kết bạn cùng đi hay không?