Có người kêu, trong kinh ngạc, Lâm Nhất quay lại nhìn. Bên ngoài 300 trượng, chín vị Hóa thần cao nhân bày hình chữ nhất theo bậc thềm mà đến, từng người một tay áo phiêu phiêu, thần sắc không hiểu.
Trong đó Tùng Vân Tán Nhân mặt mang nụ cười, tiếp tục nói ra rất thân thiết:
- Thiên Đạo môn ta chính là ma tu số một thiên hạ, mà đạo hữu cùng ta nối liền một mạch, không ngại tham khảo một chút. . .
Phía sau hắn hai trăm trượng, Hoa Trần Tử thần sắc giảo hoạt, âm thầm nhoẻn miệng cười tự đắc.
- Tục ngữ có nói, nghệ nhiều không áp thân! Lâm đ ạo hữu có hứng thú đối với Lục Thần môn ta. . .
Cách đó không xa âm Tán Nhân lên tiếng đúng lúc. Tâm tư của hai vị lão hữu không nói cũng hiểu, Mặc Cáp Tề không cam lòng rơi ở phía sau, dụng tâm kín đáo chậm rãi lên tiếng:
- Lão phu còn ít đệ tử hơn. . .
Tùng Vân Tán Nhân tay nhặt râu dài, đắc ý cười nói:
- Lâm đ ạo hữu chính là người trong ma đạo, nhị vị các người chớ tranh chấp cùng ta. . .
Ba người này vừa nói vừa đi, đều nhìn Lâm Nhất nơi xa xa với ánh mắt đầy mong đợi.
Trọng Tôn Đạt Thiên Hành môn mang bộ dáng ác nhân dữ tợn cười nói:
- Tiểu tử, ngươi sát phạt quả đoán, chính là người trong chúng ta. . .
Công Dương Lễ đánh giá các bên với vẻ khinh thường, ngược lại giương giọng nói ra:
- Lâm Nhất, ta không muốn chiếm thuận lợi của ngươi. Ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, ngươi có phải là yêu tu hay không?
Bách Lý Xuyên cử chỉ nho nhã, vuốt râu nhoẻn miệng cười, ôn tồn cất tiếng:
- Không từ nào không thể, không từ nào có thể. . . Lâm đ ạo hữu tuổi quá trẻ, cũng không đã quên đạo cảnh tu hành, tiền đồ không thể lường đấy.
Công Lương Tán cũng chen vào đôi câu tỏ vẻ nhà mình tồn tại, chần chừ một lúc rồi lại im miệng không nói, chỉ lặng lẽ liếc mắt sang Văn Bạch Tử ở bên cạnh. Văn Bạch Tử thì hiền như khúc gỗ, tâm sự có vẻ nặng nề.
Không nhẫn nại được nữa, Văn Bạch Tử kêu lên, ra vẻ tùy ý lên tiếng:
- Lâm Nhất, chỉ cần giao vật di hạ của sư huynh ta ra đây, hết thảy chuyện cũ sẽ bỏ qua hết. Ta lấy đúng thứ Đạo Tề môn ta cần, như thế nào. . .
Trước đó, mọi người còn làm như không thấy Lâm Nhất. Nhưng chỉ trong nháy mắt, các cao nhân Cửu Châu liền tính tình đại biến, từng người tiếp nhau lấy lễ hạ giao cùng một tên tiểu bối. Nhưng hết thảy dường như không có quan hệ gì với Văn Huyền Tử, hắn chỉ là một người nhìn náo nhiệt, một mình ở một bên mỉm cười im lặng.
Nhìn sang chín vị cao nhân bên cạnh, tinh quang trong mắt Lâm Nhất lóe lên một cái, dưới chân không khỏi lui về sau hai bước, hơi nhếch khóe miệng. Hắn cười nhạt một cái, nói ra:
- Nhận được chư vị thương yêu, Lâm mỗ không thắng được sợ hãi. . . Thật không dám giấu giếm, ta chính là ma , đạo, thể tam tu, ngày khác ổn thỏa xin chỉ giáo chư vị một phen. . . Trước mắt thật không phải lúc, ha ha! Xin lỗi không tiếp được.
Vừa nói hắn vừa hoạt động bước chân, chưa xong, hắn xoay người chạy thẳng tới môn động ngoài trăm trượng, trong nháy mắt biến mất tung ảnh.
- Lâm đ ạo hữu, đi thong thả a. . .
Lâm Nhất mới đi, dưới chân chín vị Hóa thần tu sĩ đột nhiên tăng nhanh. . .
. .
Theo cảnh vật trước mắt vừa chuyển, thiên địa biến đổi, Lâm Nhất đã đưa thân vào một nơi khác. Hắn thoáng ngẩn ra, ngắm nhìn khắp nơi. Sắc trời xích minh, mây khói thấp thoáng, nước chảy róc rách, núi đá chằng chịt, mùi hoa thảo mộc, khúc kính tĩnh mịch. . .
Đây cũng là Xích Minh giới Hậu Thổ tháp? Lâm Nhất không dám tùy tiện đi về phía trước, ngưng thần quan sát. Nhiều lần, hắn âm thầm lộ vẻ động lòng.
Môn động phía sau đã biến mất không thấy, nơi này chỉ có núi rừng mênh mông vô bờ. Sắc trời sương mù không rõ, chung quanh phảng phất sáng sớm thần tỉnh để cho người ta nhất thời phân biệt không ra đầu mối. Mà dưới huyễn đồng, một núi một thạch, một nước một cây đều có cấm chế chớp động. Chính con đường tung hoành lẫn lộn ấy, cũng có nguy cơ trong từng bước đi.
Không cần nói nhiều, hết thảy bên trong tháp đều là thần thông tạo hóa, không chỗ nào là không có tiên gia cấm chế, mới là trở ngại lớn nhất trong chuyến này! Chỉ sợ hơi không cẩn thận sẽ tự nhưỡng họa, phải cẩn thận mới được.
Ngoài ra, trong Xích Minh giới linh khí càng thêm thưa thớt, Tiên Nguyên khí thì càng thêm dày đặc.
Lâm Nhất vội vàng vận chuyển khí cơ, không khỏi âm thầm lắc lắc đầu. Chỉ khôi phục năm thành pháp lực chỉ có thể ly thể ba xích, thần thức vì bị cấm chế ngăn cản bốn phía, thu hắn dựa vào lớn nhất chính là một đôi mắt huyễn đồng cùng một đôi thiết quyền.
Im lặng một lát, dựa vào dư đồ trong trí nhớ và tình hình đối lập trước mắt, Lâm Nhất chậm rãi mại động bước chân. Đường mòn trước mắt chỉ rộng vài ba thước, quanh co thông tới một rừng trúc ở phía trước. Có lẽ do khảm các loại ngọc thạch nhỏ vụn, trên mặt đường có hào quang chớp động sặc sỡ. Trong lúc đi lại giống như đạp trên tinh thần, trông có chút kỳ dị.
Đi về phía trước chỉ hơn ba mươi trượng, một gốc thảo diệp tầm thường hoành tà bên đường. Lâm Nhất lóe ánh mắt lên, không dám khinh thường, từ từ nhấc chân đi vòng qua, lập tức thân hình dừng lại, cúi người nhìn kỹ. Sau một lát, hắn nhẹ nhàng dùng sức nhảy một bước đã xa đến vài thước.
Cho tới lúc này có động tĩnh truyền đến, Lâm Nhất cũng không quay đầu lại đi về phía trước. Khi đến gần rừng trúc bích thúy hắn mới nghỉ chân nhìn lại. Chín vị cao nhân ấy cũng nhanh, nhiên hiện thân tại một phiến núi đá, thần sắc cẩn thận, ai nấy đều giẫm chân tại chỗ. . .