Vô Tiên

Chương 153: Ban thưởng (1)



(*bị thiếu 1 một ngắn, các text Trung đều không có)

Lâm Nhất đi tới trước mặt hai người Đỗ Tùng.

Đỗ Tùng ngồi dưới đất, Hàn Kế giúp hắn lấy ra ám khí trên đùi, là Vô Vĩ Tụ Phiêu, cũng may trên phiêu không có độc, cũng không thương tổn gân cốt, chỉ là máu chảy không ít.

Trên người cả hai đều mang thuốc trị thương, nhanh chóng băng bó thỏa đáng.

Lâm Nhất thấy giúp không được gì, liền đi thu hồi mũi tên, lôi cỏ dại lau chùi sạch sẽ. Tuy đã hơi dần quen loại chém giết này, nhưng mùi máu tanh vẫn để cho người không thoải mái. Sau khi đào hố, qua loa vùi lấp hai người, Hàn Kế đi tới hỏi:

- Lâm sư đệ, có điều tra được lai lịch của những người này không...

Lâm Nhất lắc đầu, dương tay ném đi, từ trên thân thể hai người tìm ra đồ vật rơi vào trước mặt Hàn Kế nói:

- Trên thân hai người không có ký hiệu gì, những đồ vật di lưu này, Hàn sư huynh có thể tra nhìn một chút.

Đỗ Tùng cũng đi tới, nhìn về phía Lâm Nhất khẽ gật đầu, trong ánh mắt lóe lên vẻ cảm kích.

Lâm Nhất vốn không có ác cảm gì với Đỗ Tùng này, hắn không tỏ rõ ý kiến nhếch miệng. Chỉ cần ngươi đừng bắt nạt ta, ta quyết sẽ không bắt nạt ngươi.

Hàn Kế chuyển động đồ vật trên đất, than nhỏ một tiếng:

- Chỉ là một ít ngân lượng, ám khí, cùng thuốc trị thương mang theo bên người, không có đồ vật có thể cho thấy thân phận.

Đỗ Tùng mạnh mẽ gắt một cái mắng:

- Mẹ kiếp, dọc theo đường đi liên tiếp bị người cướp giết, nhưng không biết lai lịch của đối phương, thực phiền lòng!

Hàn Kế quay đầu nhìn về phía Lâm Nhất, mang theo cảm khái nói:

- Cũng may có Lâm sư đệ, bằng không thì hôm nay ngươi ta khó thoát khỏi cái chết!

Nghe vậy, Đỗ Tùng nhìn về phía Lâm Nhất, thần sắc lộ ra lúng túng, chần chờ nói:

- Ngày xưa có chỗ đắc tội, Lâm sư đệ chớ để bụng, Đỗ mỗ... nợ sư đệ một mạng!

Lâm Nhất nhìn hai người mỉm cười xua tay nói:

- Đều là đồng môn sư huynh đệ, nguy nan giúp đỡ chính là việc nên làm, không cần nhiều lời. Hai vị sư huynh lại nghĩ như vậy, sẽ để Lâm Nhất bất an.

Hàn Kế cười nói:

- Vậy vi huynh liền không khách khí với Lâm sư đệ, không nghĩ tới võ công của sư đệ không tầm thường, trong Ngoại Sự đường này, sợ là không có mấy người là đối thủ của ngươi!

Đỗ Tùng nhìn chằm chằm Lâm Nhất, cũng than thở:

- Lâm sư đệ nhập môn rất ngắn, cũng không thấy tập luyện võ công, nhưng đối địch thi triển chính là Cửu Long kiếm pháp không giả được. Nói vậy sư đệ ở sau lưng không ít khổ luyện, khiến người khâm phục!

Nói xong Đỗ Tùng lại lộ vẻ không rõ hỏi:

- Kiếm pháp đồng dạng, nhưng sư đệ sử dụng có thể ngăn địch bất bại, mà chúng ta vì sao kém nhiều như vậy?

Hàn Kế cũng phụ họa nói:

- Đúng vậy, kiếm pháp của sư đệ là Cửu Long kiếm pháp, chúng ta tập luyện mười mấy năm, quyết không thể quen thuộc hơn. Vì sao kiếm pháp đồng dạng, một khi sư đệ sử dụng, uy lực liền không tầm thường? Còn có cung nỏ kia, chưa bao giờ thấy sư đệ lấy ra qua.

Nói xong hắn liền mượn tiểu nỏ của Lâm Nhất quan sát.

Đỗ Tùng cũng tập hợp lại, thấy cung nỏ tinh xảo không khỏi tấm tắc tán thưởng.

Nhìn hai người thưởng thức tiểu nỏ, Lâm Nhất rất tùy ý nói:

- Ở Tần Thành gặp một hộ săn bắn mang vật ấy, thấy nó khéo léo tinh xảo, tiểu đệ liền mua lại. Không nghĩ hôm nay nổi lên tác dụng, ha ha!

Hai người Hàn Kế từng thấy qua uy lực của tiểu nỏ, nghe Lâm Nhất nói như vậy, lòng sinh ước ao. Lần sau gặp được, nói gì cũng muốn mua một cái. Thời khắc mấu chốt, đây cũng là đồ tốt bảo mệnh.

- Còn về kiếm pháp, tiểu đệ cũng là luyện bậy bạ, so với hai vị sư huynh vẫn còn không đủ! Tiểu đệ cho rằng, kiếm pháp là người dùng, thời điểm ngăn địch tùy cơ ứng biến, không câu nệ kiếm chiêu. Nhưng dưới toàn lực, hôm nay cũng chỉ miễn cưỡng tự vệ mà thôi, cũng không phải cao minh như sư huynh nói.

Lâm Nhất ngôn từ khiêm tốn, nói nửa thật nửa giả, hai người Hàn Kế nghe, cũng cảm thấy có đạo lý. Sau này lúc luyện tập kiếm pháp, cũng có thể thử một chút. Nói không chắc cũng có thể như Lâm sư đệ, tự mở ra một con đường, để kiếm pháp trở lên huyền diệu!

Sắc trời không còn sớm, ba người nghỉ tạm chốc lát, thu thập một chút liền lên đường.

Đi không xa, phía trước lại có tiếng bước chân, giống như người đến không ít, để Hàn Kế và Đỗ Tùng thần sắc căng thẳng. Chỉ có Lâm Nhất lo lái xe ngựa, không để ý lắm.

Đoàn người xuất hiện ở trước mặt ba người, Hàn Kế không khỏi buông lỏng. Người tới là đệ tử tuần sơn của Thiên Long phái, đệ tử thanh sam ở phía trước, đệ tử áo lam ở giữa, còn có hơn mười đệ tử sam y ở cuối cùng.

Những người này thấy trên người Đỗ Tùng đầy máu, Hàn Kế cũng y quan không chỉnh, vội vàng tiến lên dò hỏi.

Hàn Kế liền tóm tắt tự thuật một phen, đệ tử thanh sam đi đầu nói phải nhớ kỹ, chờ Hàn Kế quay lại sơn môn tỉ mỉ bẩm báo, liền phân phó đệ tử phía sau phân ra mấy người, hộ tống ba người trở về núi.

Phía sau chạy ra mấy người, để Lâm Nhất không khỏi lộ ra nụ cười. Đoàn người phía sau chạy đến, chính là đám người Tương Phương Địa.

Tương Phương Địa chạy ở phía trước, nhìn Lâm Nhất trực nháy mắt, nhưng trong miệng lớn tiếng nói với đệ tử thanh sam:

- Không dám làm phiền các sư huynh, ba người chúng ta nguyện hộ tống!

Lần này sơn môn bị người trong giang hồ bức bách, Thiên Long phái lệnh đệ tử ra ngoài, có ý khu trừ tai hoạ ngầm ở phụ cận Cửu Long Sơn. Trở về núi nguy hiểm nhỏ hơn rất nhiều, huống hồ đệ tử hôi y bình thường không có tác dụng lớn. Đệ tử thanh sam thấy có người đáp ứng, gật đầu nói:

- Cũng tốt! Trở lại một đường cẩn thận, ngộ địch nhớ cảnh báo.

Nói xong người này phất tay dẫn dắt mọi người tiếp tục đi về phía trước.

Tương Phương Địa tuân lệnh, dưới chân liên tục, chạy đến trước xe ngựa của Lâm Nhất cười nói:

- Ha ha, nghe nói hôm nay sư đệ ra ngoài trở về, ba người chúng ta vẫn lo lắng, vô sự liền tốt!

Lời nói của hắn lộ ra vui sướng, lôi kéo cánh tay Lâm Nhất, trên dưới đánh giá một phen.

- Lâm sư huynh...

Hứa Nguyệt tú mục như thu ba, xấu hổ nghẹn lời.

- Sư đệ...

Thần sắc của Đại Viễn Hải cũng thân thiết, mỉm cười chào hỏi.

Cảm thụ ba người chân thành, Lâm Nhất mỉm cười nhảy xuống xe nói:

- Ta không sao, để ba vị bằng hữu lo lắng!

- Vừa rồi nghe Hàn sư huynh nói, trên đường rất nguy hiểm, trong đó tỉ mỉ, sư đệ có thể cẩn thận nói một chút hay không!

Tương Phương Địa hận không thể thay Lâm Nhất ngăn địch, cũng tiện xác minh võ công của mình một thoáng.

Lâm Nhất gật đầu tán thành, chỉ là sắc trời dần muộn, còn có gần 20 dặm đường phải đi, liền nhìn Hàn Kế ra hiệu, đoàn người lần nữa khởi hành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.