Vô Tiên

Chương 157: Hồ Vạn Tài (1)



Thiết Ngưu chỉ chờ làm xong cu li, liền có thể trở về. Nhưng Hồ Vạn Tài này để cho hắn xem thường, khi nói chuyện tự nhiên cũng không khách khí. Trong chốn giang hồ còn có nhân vật cỡ này, thực sự là làm mất đi mặt mũi của giang hồ hào kiệt.

Hồ Vạn Tài bị Thiết Ngưu nói nghẹn đến con ngươi trừng to, cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể thầm nhận không may.

Lâm Nhất đứng dậy, đến vại nước múc một bình, đi tới bên cạnh hai người nói:

- Vị hảo hán này, uống chút nước đi!

Trên người Thiết Ngưu bị mồ hôi ngâm ướt nhẹp, bắp thịt từng khối từng khối nhô lên, mặt trời chiếu vào còn lóe ra tia sáng.

Thiết Ngưu nhìn lại, thấy là đệ tử Thiên Long Phái bưng bầu nước đứng ở phía sau, hắn vội thả xuống cào gỗ, miệng cười ha ha nói:

- Vị huynh đệ này, tại hạ Thiết Ngưu, đa tạ!

Nói xong cũng không khách khí, tiếp nhận bầu nước, sùng sục sùng sục uống từng ngụm lớn, nước theo bên mép tí tách rơi xuống cũng không hề để ý.

Uống nước xong, Thiết Ngưu trả bình nước, nhìn Lâm Nhất cười nói:

- Ha ha, sảng khoái! Ngày khác tương phùng, Thiết Ngưu ta rượu ngon đáp lễ!

Nhìn nụ cười chân chất thẳng thắn của hán tử trước mắt, làm Lâm Nhất sinh ra hảo cảm, cũng không quấy rối, hắn thu hồi bầu nước rời khỏi.

Hồ Vạn Tài nhìn bóng lưng của Lâm Nhất, thầm hận! Sao không ai bắt chuyện mời mình uống nước? Nhìn đệ tử giám sát cách đó không xa, hắn chần chờ nửa ngày, cuối cùng không dám đưa ra thỉnh cầu nghỉ tạm, chỉ có thể cố nén khô khát và uể oải.

- Hai người này giúp chúng ta dọn dẹp, Lâm sư đệ cho bọn hắn nước uống cũng là phải làm.

Văn Luân nằm ở trên đống cỏ khô lầm bầm lầu bầu. Thấy Lâm Nhất trở về, hắn vội đứng dậy tiếp nhận bầu nước, cũng múc nước giả vờ giả vịt đi về phía hai người.

Hồ Vạn nhe răng gắt một cái:

- Văn Luân này thật nhàn rỗi không có chuyện làm, Lâm sư đệ là thương cảm người cao to không tiếc thể lực làm việc, hắn là muốn làm cái gì?

- Quỷ mới hiểu được!

Trầm Đinh cũng lầm bầm.

Văn Luân bưng nước đi tới trước mặt Hồ Vạn Tài nói:

- Ha ha, vị hán tử này, đến uống nước đi!

Hồ Vạn Tài đang không cam lòng xúc phân, đối với âm thanh bên tai vẫn chưa để ý, bỗng nhiên nhận thấy được cái gì, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Văn Luân:

- Này... là cho ta uống?

Văn Luân rất rộng lượng gật đầu nói:

- Đúng vậy, ngươi không khát? Vậy ta trở về!

- Đừng a! Ta sắp chết khát rồi!

Hồ Vạn Tài vội vàng ngăn cản Văn Luân, cười cực kỳ đáng thương nói.

- Vậy ngươi uống đi!

Văn Luân đưa bầu nước qua.

Lúc này người sau mới coi là thật, trong lòng cảm kích, Hồ Vạn Tài ta nhân phẩm cũng không kém a!

- Tại hạ Hồ Vạn Tài, đa tạ vị huynh đệ này!

Hồ Vạn Tài học Thiết Ngưu nói tiếng cám ơn.

- Hô...

Uống nước xong, Hồ Vạn Tài thở dài một hơi, cảm thấy khắp toàn thân thoải mái. Hắn khẽ đảo mắt suy nghĩ một chút, lại nhìn Văn Luân gật đầu cười nói:

- Hôm nay tích thủy chi ân, ngày khác dũng tuyền báo đáp!

Văn Luân lắc đầu cười nói:

- Ngươi dẹp đi, mạnh miệng ai không biết nói!

Nói xong liền muốn rời khỏi.

Hiếm thấy mượn cơ hội lười biếng một hồi, Hồ Vạn Tài sao bỏ qua, hắn lại gọi Văn Luân, mang theo thần bí, thấp giọng nói:

- Ta dạy cho ngươi một chiêu tuyệt kỹ ăn bát phương, như thế nào?

Văn Luân dừng bước lại, hồ nghi hỏi:

- Thật sự?

Thấy Văn Luân không tin, Hồ Vạn Tài có chút cuống lên, nói ngươi chờ, liền từ trên mặt đất sưu tầm, khom lưng nhặt lên một hòn đá nhỏ, nắm ở trong tay phải.

Văn Luân không rõ vì sao hỏi:

- Ngươi đây là muốn làm cái gì?

Hồ Vạn Tài ho khan hai tiếng, nhìn xung quanh, thấy không ai để ý đến hắn, hơi chút thất vọng. Hắn âm thầm cổ vũ mình, mang theo vài phần thần khí nói:

- Cục đá này có phải ở trong tay ta hay không?

- Đúng vậy, ta tận mắt thấy, sẽ không sai!

Văn Luân trợn mắt, xác định gật đầu.

- Nhưng ta nói không có, nếu ngươi không tin, ta liền đánh cược một lượng bạc. Ngươi thắng, ta cho ngươi một lượng bạc. Ngược lại, ngươi liền thua ta một lượng bạc, như thế nào?

Ánh mắt Hồ Vạn Tài tỏa sáng, giả vờ mê hoặc nói.

- Không chơi, ta không có một lượng bạc.

Văn Luân vỗ hông, rất lưu manh nói.

- Huynh đài đừng nóng vội! Ta chỉ là ví dụ, đùa giỡn mà thôi. Chỉ là để ngươi đoán xem cục đá trong tay ta còn ở đó hay không.

Hồ Vạn Tài kiên trì nói.

Văn Luân gật đầu một cái, cũng tới hứng thú nói:

- Ta tận mắt nhìn thấy, cục đá ở trong tay ngươi, ta đánh cuộc.

Hồ Vạn Tài tựa như gian kế thực hiện được, khà khà nói:

- Vậy ngươi xem kỹ...

Nói xong hắn mở bàn tay, trong tay rỗng tuếch.

Văn Luân trừng mắt, kinh dị nói:

- Ta rõ ràng thấy, cục đá chạy đi đâu?

Hồ Vạn Tài tựa như khoe khoang lại mở ra một khác tay, lộ ra cục đá vừa rồi kia, có chút đầu độc nói:

- Chiêu này như thế nào? Huynh đài có muốn học hay không?

Văn Luân rên rỉ một tiếng:

- Muốn...

- Nhưng ta phải dọn phân! Ngươi xem có thể cho ta nghỉ tạm một lát hay không, làm gần nửa ngày rồi, cũng nên nghỉ ngơi một chút không phải sao?

Hồ Vạn Tài khẩn cầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.