Vô Tiên

Chương 202: Mầm tai vạ (2)



- Xin hỏi tôn tính đại danh của mấy vị! Đến từ phương nào! Chẳng lẽ chưa từng nghe qua tên tuổi của Sa Lão Tứ ta?

Đám thổ phỉ cũng dồn dập rút ra binh khí xông tới.

Quý Thang tiến lên một bước, ngăn ở trước người Mộc Thanh Nhi, hừ lạnh nói:

- Đi không đổi danh ngồi không đổi họ, ta chính là đệ tử của chưởng môn Thiên Long phái Quý Thang! Bọn ngươi là người phương nào, sao lại dám hoành hành ngang ngược!

Không hổ là Nhị sư huynh của Thiên Long phái, thần dũng uy vũ, khí thế khiếp người, làm Mộc Thanh Nhi âm thầm khen hay. Nàng muốn học theo tiến lên báo tên, lại bị Quý Thang đưa tay ngăn cản.

Mộc Thanh Nhi chỉ có thể tú mục trợn tròn, căm tức nhìn đám người Sa Lão Tứ. Thầm nói, hành hiệp trượng nghĩa là chính đạo nên làm, Mộc Thanh Nhi ta quyết không nhường đấng mày râu!

Quý Thang nói để thần sắc của Sa Lão Tứ hơi ngưng lại. Cửu Long Sơn Thiên Long phái, đây chính là môn phái đệ nhất thiên hạ, uy danh hiển hách. Trước mặt còn là đệ tử chưởng môn, không dễ trêu chọc a! Bất quá đám người này chỉ là đi ngang qua, chung quy phải rời khỏi Tang Tây trấn, mà gia đình Tào lão đầu thì không đi được.

Con ngươi của Sa Lão Tứ xoay chuyển, trên mặt nặn ra nụ cười, vội chắp tay nói:

- Tại hạ An Tây Sa Tứ, không biết là mấy vị cao nhân ở trước mặt. Vừa rồi thất lễ, xin thứ lỗi!

Sa Lão Tứ đang không ngừng cười gượng, lại nghe phía ngoài truyền tới một tiếng quát to:

- Không nên để đám tặc nhân này đi!

Rèm cửa hất bay, Hoàng Gia Tề tay cầm trường kiếm đi vào, phía sau phần phật, lại tràn vào hơn mười đệ tử, thoáng cái vây quanh đám người Sa Lão Tứ.

- Nhị sư huynh, người nào dám ở trước mặt Thiên Long phái ta ngang ngược, chán sống sao!

Hoàng Gia Tề đung đưa trường kiếm trong tay, e sợ cho thiên hạ không loạn.

Diêu Tử cũng lắc mình đi vào, âm u cười lạnh nói:

- Nhị sư huynh, là tạp chủng nào không muốn sống, ta tự tay chặt hắn!

- Không! Không phải như thế! Ha ha, chư vị đệ tử cao môn, vừa rồi mạo phạm, đắc tội! Các huynh đệ, nhanh xin lỗi đi!

Sa Lão Tứ vội lùi về sau hai bước, liên tục xua tay, không quên dùng ánh mắt ra hiệu các huynh đệ nhanh xin lỗi.

Một nhà Tào chưởng quỹ sớm không ai chủ ý, Mạnh trưởng lão cùng Chân Nguyên Tử vẫn uống rượu, chẳng quan tâm hành động của các đệ tử.

Quý Thang thấy đám mã phỉ trước mắt này sợ chết, giảo hoạt lui ra cửa, quay đầu nhìn về phía Mạnh trưởng lão. Người sau không có ý trách móc, cũng không ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng phất tay, lại cùng Chân Nguyên Tử đối ẩm.

Chỉ là không người lưu ý Lâm Nhất trốn ở nhân sau, ngón tay nhỏ bé không thể nhận ra khẽ gảy, sau đó một mình xoay người rời đi.

Người Thiên Long phái thấy Nhị sư huynh không lên tiếng, chỉ có thể nhìn đám người Sa Lão Tứ rời khỏi tửu quán.

Lúc đến gần cửa, Sa Lão Tứ cười quái dị:

- Tào lão đầu hôm nay vận khí tốt, mong ngươi ngày ngày đều gặp vận may như vậy! Trước mặt chư vị cao nhân, Sa Tứ nên lảng tránh... Các huynh đệ, đi thôi...

Ngoài phòng, vài tiếng ngựa hí qua đi, tiếng vó ngựa dần dần đi xa.

Mọi người trong tửu quán phẫn nộ thu hồi binh khí, vây quanh Nhị sư huynh và Mộc Thanh Nhi, hỏi thăm tình huống vừa rồi.

Lúc này Mộc Thanh Nhi mới nhớ tới Lâm Nhất, nàng quay đầu nhìn xung quanh, chỉ có một nhà Tào chưởng quỹ nhìn mọi người liên tục bái tạ, nơi nào còn có thân ảnh của tiểu tử kia.

...

Đám người Sa Lão Tứ một hơi chạy mười mấy dặm mới chậm lại. Một hán tử hỏi:

- Đương gia, chúng ta cứ như vậy rời đi sao?

- Đúng vậy! Sợ Thiên Long phái làm gì, giết sạch!

- Giết sạch! Giết người, đoạt tiền, đoạt nữ nhân!

Chúng mã phỉ kêu gào. Sa Lão Tứ cười lạnh nói:

- Đám chó con này, vừa rồi chạy còn nhanh hơn ta, bây giờ lại sính lưu manh!

Mọi người cười ha ha.

Sa Lão Tứ nhìn lại sau lưng, đắc ý nói:

- Có người ra tiền để chúng ta tìm hiểu hành tung của Thiên Long phái, cớ sao không làm! Việc nhỏ cỡ này, còn không phải dễ như trở bàn tay, bạc này kiếm ung dung a! Trời trong, tuyết tan cũng nhanh, tầm hai ba ngày nữa bọn họ sẽ rời khỏi, gia gia ta còn muốn đi tìm Tào lão đầu xúi quẩy!

- Đương gia sợ là ghi nhớ tiểu nương tử kia a!

Đám thổ phỉ lại cười ha ha.

Sa Lão Tứ vung tay, tàn nhẫn phun một cục đàm, cười mắng:

- Mẹ kiếp, chút tâm tư ấy của ta, là không thể gạt được các ngươi. Về sơn trại nghỉ ngơi hai ngày, đến thời điểm trong trấn mặc cho các ngươi sảng khoái!

Trong tiếng cười dâm ố, đám mã phỉ nhanh chóng rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.