Vô Tiên

Chương 213: Được mất (1)



Lâm Nhất nhìn tình hình của hai người Mộc Thanh Nhi ở trong mắt, không khỏi nhíu mày.

Mộc Thanh Nhi chém giết mười mấy con rắn, kiếm chiêu đã xuất hiện ngổn ngang, đoản kiếm trong tay hào quang ảm đạm, có thể thấy được tiêu hao nội lực nhanh như thế nào.

Những con rắn kia toàn thân vàng óng ánh, đặc biệt lưng rắn màu vàng kim, là Kim Giác Xà kịch độc, bị cắn một cái, trong khoảnh khắc sẽ làm người mất mạng. Thêm nữa trong bóng tối, hai mắt nhìn không rõ, hai tỷ muội ngàn cân treo sợi tóc.

Mộc Thanh Nhi đổ mồ hôi, vội la lên:

- Sư tỷ, sao không có ai đến?

Từ sư tỷ nói:

- Chỗ này ngược gió, tiếng la không thể lan xa. Trên người cũng không có đồ vật đưa tin, lại kéo dài nữa, ta sợ không ngăn được... Sư muội, ngươi rời đi trước!

- Không được! Ta sẽ không bỏ sư tỷ lại. Ngươi ta lại chống đỡ chốc lát, có lẽ sẽ có người đến!

Mộc Thanh Nhi thở gấp liên tục.

Từ sư tỷ cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể cắn răng khổ sở chống đỡ.

Thời điểm hai tỷ muội đang tuyệt vọng, kinh biến xuất hiện...

Mấy đoàn lửa to bằng nắm tay từ trên trời giáng xuống, rơi vào bên cạnh hai người.

Đoàn lửa rơi xuống đất nổ tung, biến thành từng hỏa xà tán loạn bốn phía.

Trong ánh lửa, đầy đất đều là Độc Xà màu vàng óng, bị hỏa xà dính vào một chút hỏa tinh, liền không ngừng vặn vẹo giãy dụa, phát sinh mùi thúi khó ngửi.

Độc Xà không để ý vây công hai người Mộc Thanh Nhi, dồn dập tránh né bốn phía.

Mà hỏa xà như có linh tính, vây quanh hai người Mộc Thanh Nhi bơi liên tục, thanh lý ra một khoảng trống rất lớn.

Mộc Thanh Nhi há miệng, kinh ngạc không thôi, Từ sư tỷ cũng trợn mắt ngoác mồm, hai người nhất thời bất động tại chỗ. Mà hỏa xà truy đuổi Độc Xà dần dần trở nên bé nhỏ, nếu nó tắt, Độc Xà còn có thể vây lại, lúc này không đi còn chờ khi nào?

Hai người cũng phục hồi tinh thần lại, Mộc Thanh Nhi quát một tiếng:

- Sư tỷ, chúng ta đi...

Mộc Thanh Nhi và Từ sư tỷ không mất thời cơ nhảy lên, chạy như bay ra ngoài, đảo mắt thoát đi Độc Xà vây công. Dưới chân hai người không dám dừng lại, nhưng chưa quên quay đầu thoáng nhìn. Phía sau một mảnh đen kịt, nơi nào còn có hỏa xà gì. Vừa rồi mạo hiểm và tuyệt vọng, như thật như ảo, giống như mộng cảnh.

Hai nữ hài tâm có muôn vàn nghi vấn, nhưng không dám chần chờ, nhanh chóng chạy về phía nơi đóng quân.

Nơi đóng quân đã đốt lên lửa trại.

Thần sắc hai người Mộc Thanh Nhi hoang mang chạy về, để đám người Mạnh trưởng lão vội vàng tiến ra đón.

- Thanh Nhi, vì sao các ngươi kinh hoảng như vậy?

Mạnh trưởng lão ân cần hỏi han.

Mộc Thanh Nhi và Từ sư tỷ thấy được mọi người, lúc này mới thở một hơi, hai tỷ muội liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt mới thả lỏng, kể cho mọi người sự tình gặp được Độc Xà, chỉ là không nói tới kỳ ngộ hỏa xà giải khốn.

Hai tỷ muội cũng tâm hữu linh tê, đối với việc này ngậm miệng không đề cập tới. Hỏa xà kia không thể tưởng tượng nổi, nói ra sẽ không ai tin, ngược lại sẽ bị người nghĩ là bị Độc Xà dọa đến choáng váng.

- Đây là Kim Giác Xà độc nhất sa mạc, bị cắn một cái rất khó cứu trị, dược thảo bình thường căn bản vô dụng. Cũng may hai vị cô nương cát nhân thiên tướng, gặp phải hang rắn còn có thể bình yên né tránh, vạn hạnh!

Chân Nguyên Tử nhìn hai người Mộc Thanh Nhi gật đầu mỉm cười.

Mạnh trưởng lão cũng nghĩ mà sợ hãi, vội bảo đệ tử tụ tập ở chung một chỗ, miễn gặp bất trắc. Chỉ là không người phát hiện, trong doanh địa, còn có một xa phu chưa trở về.

Lúc này Lâm Nhất thấy hai người Mộc Thanh Nhi đi xa, hắn uể oải chậm rãi tựa ở trên vách đá.

Vừa rồi dùng pháp thuật dẫn ra quả cầu lửa xua tan bầy rắn, đã là nỏ mạnh hết đà, rút sạch hết thảy linh lực trong cơ thể Lâm Nhất.

Trước mắt Lâm Nhất suy yếu giống như một xa phu chân chính.

Tinh thần lực tổn hao, để Lâm Nhất sinh ra hoảng sợ khó tả. Uể oải chưa bao giờ có dâng lên tứ chi, sợ hãi đột kích để đầu choáng váng. Mấy năm qua, hắn sớm quen với chưởng khống tất cả ở quanh mình.

Mà giờ khắc này, lần nữa giao bản thân cho bóng đêm mênh mông đen kịt ở quanh bên người, để Lâm Nhất cực kỳ cảnh giác với những hành động vừa rồi.

Làm việc cần lượng sức mà đi, vừa rồi mình rõ ràng cho thấy thiếu cân nhắc, mới tạo thành quẫn cảnh trước mắt.

Nhưng mắt thấy Mộc Thanh Nhi và Từ sư tỷ ngàn cân treo sợi tóc, mình có thể xoay người rời đi thấy chết mà không cứu? Chỉ vì Mộc Thanh Nhi làm khó dễ qua mình? Lâm Nhất tự nhận không phải người lòng dạ nhỏ mọn, thấy hai người trong lúc nguy cấp, hắn vẫn dứt khoát xuất thủ cứu giúp.

Cứu thì cứu, sau này phải tránh lỗ mãng, gặp chuyện phải bình tĩnh cho thỏa đáng. Nơi đóng quân tạm thời không đi, trước mắt dáng dấp như thế này, đừng rước lấy phiền phức.

Lâm Nhất cười khổ lắc đầu, xoay người đi vào trong bóng tối.

Đi không bao xa, Lâm Nhất móc ra một viên Linh Thạch nắm trong tay, hắn tung Tứ Tượng kỳ, dùng trận pháp ẩn nấp che giấu thân hình, ngồi xếp bằng tĩnh tọa.

Linh khí bàng bạc trong Linh Thạch như nước tràn vào trong cơ thể, để Lâm Nhất cảm thấy phấn chấn.

Huyền Thiên Quyết vận chuyển, linh khí khô cạn nhanh chóng phục hồi...

...

Nơi đóng quân lửa trại cháy một đêm, đêm dài chậm rãi qua đi, cảnh vật chung quanh có thể thấy được, những tảng đá màu vàng đất lộ ra khuôn mặt vốn có. Chỉ là tiếng gió như quỷ khóc vẫn như trước, bão cát đầy trời, sắc trời mờ mịt.

Mọi người vội vàng làm chuẩn bị trước khi khởi hành, trước xe ngựa của Lâm Nhất, Chân Nguyên Tử phát ra bực tức. Tiểu tử thối này lại chạy đi nơi nào ngủ đây, sẽ không để cho thầy trò lão đạo đến lái xe chứ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.