Vô Tiên

Chương 233: Báo ứng (1)



Sau khi người Thiên Long phái lao ra đại hỏa vây kín, nhưng không có đi xa, từng cái từng cái quay đầu lại nhìn xung quanh. Phạm vi mười mấy dặm hỏa thế đầy trời, nương theo sức gió cuốn tới. Chỉ là phía sau đã không có đại hỏa, tâm trạng của mọi người hơi bình tĩnh, chậm rãi lùi về sau, chờ đệ tử phía sau lao ra.

Một nhóm ba mươi bảy người, trước mắt tụ lại chỉ có ba mươi ba người, phía sau biển lửa còn có bốn người chưa ra.

Khi đại hỏa che lại giao lộ, đã có người phát ra tiếng kinh hô, xem ra bốn người kia dữ nhiều lành ít. Giữa lúc mọi người lắc đầu tuyệt vọng, trong ánh lửa sáng như ban ngày, đột nhiên bay ra hai bóng người, như hai tảng đá, trên người còn mang theo một ít hỏa diễm.

Mọi người kinh ngạc, chưa chờ mọi người cảm thấy may mắn, một chiếc xe ngựa lại vọt ra.

Chính là Lâm Nhất sau khi ném hai người Kim Khoa ra, giá xe ngựa xông tới biển lửa. Xa xa bên ngoài trăm trượng, có thể thấy được người Thiên Long phái đang nghỉ chân quan sát.

Theo xe ngựa lao ra, tiếng gào kinh hỉ vang lên.

Kim Khoa cùng tên đệ tử nội môn kia bị Lâm Nhất dùng xảo lực, tuy tung ra xa hơn hai mươi trượng, cái mông rơi không nhẹ, nhưng lại không bị thương, đang chật vật bò dậy, nhìn về phía xe ngựa phất tay.

Một người sống sờ sờ sao có thể ném ra xa như vậy, hai người nghĩ không hiểu, nhưng đối với Lâm Nhất lại lòng mang cảm kích.

Sau khi xe ngựa lao ra, mã tốc hơi chậm, để hai người Kim Khoa leo lên, tiếp tục chạy về phía trước.

Mọi người vội tiến lên đón, lúc này xe ngựa mới ngừng lại. Kim Khoa và tên đệ tử nội môn kia cũng được người đỡ xuống xe ngựa.

- Phía sau vẫn còn một người, ngươi có nhìn thấy không?

Mạnh Sơn gạt mọi người ra, đi đến trước mặt Lâm Nhất. Sắc mặt hắn lạnh lùng, lớn tiếng hỏi.

Lâm Nhất nhảy xuống xe ngựa, thấy Kim Khoa đã chỉnh lý trang phục, đang trăm mối cảm xúc ngổn ngang chắp tay chào hỏi các đệ tử, kể ra vừa rồi mạo hiểm. Nghe được âm thanh của Mạnh trưởng lão, hắn xoay người lại thi lễ, sau đó đứng dậy đáp:

- Ngựa chấn kinh, người ngựa đều đã lao vào sâu trong núi rừng...

Lâm Nhất nói một nửa, liền im miệng không nói. Mạnh Sơn nhíu mày, nhìn chăm chú đệ tử ngoại môn lao ra cuối cùng kia, hắn thở dài, sắc mặt hơi trì hoãn nói:

- Lâm Nhất, thời khắc nguy cấp, ngươi đầu tiên cảnh báo, phản ứng nhạy bén. Vì cứu người, lại rơi vào cuối cùng, cũng cứu được hai đệ tử. Đêm nay Thiên Long phái ta thoát vây, ngươi có công rất lớn. Ngày sau trở về sơn môn tự có bản thưởng. Bất quá...

Mạnh Sơn hơi trầm ngâm, trong con ngươi lóe lên tinh quang, nói tiếp:

- Bất quá, mới vừa rồi là ngươi ném hai người bọn hắn ra biển lửa sao?

Mọi người nghe Mạnh trưởng lão hỏi, đều vây quanh lại, hiếu kỳ nhìn đệ tử ngoại môn không có tiếng tăm gì kia. Gần hai mươi trượng, lực lượng phải lớn như thế nào mới có thể ném người ra! Chỉ có Chân Nguyên Tử trốn ở nhân sau, khóe miệng lộ ra ý cười cân nhắc.

Lâm Nhất âm thầm mang theo cẩn thận, thần sắc lại bất biến, nhìn mọi người đáp:

- Thời điểm sắp lao ra biển lửa, sợ hai vị sư huynh gặp nạn, cũng vì xe ngựa giảm bớt một phần gánh nặng, Lâm Nhất nóng ruột, mượn lực lượng xe ngựa vọt tới trước, ném hai vị sư huynh ra ngoài. Chuyện gấp phải tòng quyền, có chỗ lỗ mãng, mong hai vị sư huynh bỏ qua!

Hắn xoay người sang chỗ khác, nhìn Kim Khoa và đệ tử kia chắp tay.

Vị đệ tử nội môn được Lâm Nhất cứu kia, là một người trẻ tuổi mặt tròn, vội đáp lễ nói:

- Đa tạ sư đệ cứu viện!

- Khí lực của ngươi rất lớn nha?

Mạnh Sơn không nghe theo không buông tha, nhìn chằm chằm Lâm Nhất.

Lâm Nhất hơi nhíu mày, thần sắc bình tĩnh đáp:

- Mấy trăm cân vẫn phải có!

Mạnh Sơn vuốt râu, đánh giá ánh mắt của Lâm Nhất, làm người không thể phỏng đoán. Một lát sau, hắn mới ngẩng đầu nhìn chung quanh, cao giọng hô:

- Các đệ tử nghe lệnh, lùi về đến sơn đạo. Quý Thang mang bốn người vòng quanh đám cháy lục soát. Hừ! Bản trưởng lão không tin đây là thiên tai!

Quý Thang nhận lệnh, dẫn mấy đệ tử rời đi. Người Hổ Giao Đường thì đi lên trước dò đường.

...

- Thiêu chết những đồ vật lòng lang dạ sói kia...

Mao Thắng gục ở trên mặt đất, mạnh mẽ vỗ tay, trên mặt tràn đầy mồ hôi, tất cả đều là thần sắc hưng phấn.

Bên ngoài mấy dặm hỏa diễm trùng thiên, chiếu sáng khuôn mặt của ba người Mao Thắng, hỏa diễm trong mắt ba người cũng đang thiêu đốt.

- Sơn Tử, biện pháp này của ngươi không tệ, đánh không lại bọn hắn, liền thiêu chết bọn hắn, ha ha!

Trong tiếng cười của Vương Ngũ mang theo một tia run rẩy.

Tiêu Sơn lạnh lùng nhìn đại hỏa ở phương xa, không che giấu nổi khoái ý trong con ngươi, khóe mắt hắn co rúm, hừ một tiếng:

- Cũng nhờ ngươi tìm được nhiều dầu hỏa như vậy. Bằng không thì bằng ba người chúng ta, sao có thể đồng thời nhen lửa cây cối phạm vi mấy dặm. Mẹ kiếp, cái này cũng là báo ứng của Thiên Long phái!

- Tiêu Sơn, ngươi nói nửa đêm canh ba, nhóm người này có thể chạy ra ngoài hay không?

Mao Thắng mang theo cười gằn, nhưng có chút lo lắng nói.

Tiêu Sơn lắc đầu nói:

- Chúng ta đã chết nhiều huynh đệ như vậy, trời xanh sẽ không mù mắt chứ!

- Lúc này chính là thời điểm người ngủ say, sau khi đại hỏa thiêu cháy, dù bọn hắn biết được cũng đã chậm. Mặc bọn hắn là cao nhân chó má gì, cũng sẽ bị đốt thành tro bụi. Chỉ là...

Vương Ngũ nhức đầu, nhìn Tiêu Sơn hỏi:

- Chỉ là trong vòng ngàn dặm đều là núi rừng, nếu thế lửa lan tràn, hậu quả khó mà lường được.

Tiêu Sơn cắn răng, con mắt nhìn chằm chằm phía trước, hắn khẳng định nói:

- Bốn phía nơi này đều có địa thế ngăn lửa, ta đã xem qua từ lâu.

Giọng nói của hắn dừng lại một chút, giọng căm hận không thể chối từ, nói tiếp:

- Nếu có thể thiêu chết những người này, dù cháy ngàn dặm thì đã làm sao? Đáng đời bọn hắn, thiên ý như thế!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.