Vô Tiên

Chương 242: ngọc bội (2)



Lâm Nhất bế nữ tử lên, nhảy vào trong màn đêm.

...

Sáng sớm, trong một tiểu viện của Phác Gia thôn, phát ra thanh âm nữ tử kinh hô.

- Mẹ, người xem đây là cái gì, ngọc bội gia truyền trở lại...

...

Trên xe ngựa, hai chân của Chân Nguyên Tử để ở ngoài xe, không có ngồi nghiêm chỉnh như dĩ vãng, cũng không còn bộ dáng cao nhân bình thường, ngược lại có chút tư thế của xa phu.

Bên đường, cây cối liền với cây cối, nhìn không thấy đầu, vẫn là phong cảnh bất biến như vậy.

Sau khi tiến vào Hồng châu, gặp được hương trấn, mua thêm hành lý và lương khô, hơi ngừng lại nghỉ ngơi một chút, người Thiên Long phái ngày đi đêm nghỉ đi liên tiếp bảy ngày.

Như trước xuyên hành ở dưới rừng cây, mỗi ngày phong cảnh bên đường vẫn như cũ, xem lâu cũng để Chân Nguyên Tử chán ngán, chớ nói chi là những đệ tử trẻ tuổi này.

Mọi người đều muốn sớm ngày đi ra rừng cây, dưới chân tự nhiên nhanh hơn rất nhiều. Bảy ngày trôi qua, gần 1500 dặm lộ trình, bị đoàn người Thiên Long phái để lại phía sau.

- Tiểu tử, ngươi tâm tính đạm bạc, nếu tu đạo, tất nhiên sẽ có thành tựu!

Chân Nguyên Tử buồn bực ngán ngẩm nói.

Lâm Nhất vào đêm một người nằm ngủ, ban ngày lái xe trầm mặc ít lời, đối với phong cảnh nhiều ngày bất biến ở bên người, cũng không để ở trong lòng, tâm tính trầm ổn làm lão đạo cũng cảm khái.

- Trước sau đều là rừng cây nhìn không thấy cuối, lâu như thế, cũng tập mãi thành thói quen. Nhưng đạo trưởng tâm có thiên địa, không lo thiếu niềm vui a!

Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn trời.

- Ha ha, tiểu tử ngươi là niềm vui của lão đạo, có ngươi nói vài câu, chuyến này cũng đỡ tịch mịch!

Ánh mắt Chân Nguyên Tử liếc chéo, trên mặt mang theo ý cười.

Lâm Nhất cũng cười nói:

- Có đạo trưởng đồng hành cũng thú vị! Bất quá đạo trưởng ra ngoài đi xa, còn có đồ đệ đi theo, cũng là việc vui a!

Chân Nguyên Tử xì một tiếng mắng:

- Hai tiểu tử thúi kia không rành thế sự, ra ngoài ngu ngu ngốc ngốc, hoàn toàn không còn linh động như lúc ở nhà, làm cho lão đạo ta bận tâm không ít! Như Phong Vân Điểm Huyệt Thủ, học nhiều ngày như vậy cũng không tiến triển, tức chết ta rồi.

Ngữ khí của hắn thăm thẳm nói tiếp:

- Thường nói, nhìn một đốm biết toàn cảnh, thấy một lá mà hiểu trời thu. Tiểu tử ngươi nha, lật xem Phong Vân Điểm Huyệt Thủ một lần, liền học được bí mật bất truyền của Bạch Vân Quan ta, để trong lòng lão đạo thật khổ sở.

Nói đến chỗ này, Chân Nguyên Tử xoay người nhìn thoáng qua Lâm Nhất, lại vuốt râu nhìn trời, có chút dụng ý nói:

- Khi nào ngươi có thể thi triển điểm huyệt thủ một chút đây? Đối với cái này, lão đạo khá là chờ mong!

Lâm Nhất làm ra dáng dấp suy tư nói:

- Nếu đám người Mạnh trưởng lão biết ta học điểm huyệt thủ của Bạch Vân Quan, đạo trưởng suy đoán xem, sau đó sẽ như thế nào?

- Có thể làm sao? Cùng lắm thì trục xuất ngươi ra ngoài, chẳng phải chính hợp ý ta!

Chân Nguyên Tử không phản đối nói.

- Điểm huyệt thủ này, là đạo trưởng truyền cho ta, không hẳn là Lâm Nhất ta xúc phạm môn quy. Ta nghĩ, đám người Mạnh trưởng lão ngược lại là sẽ buộc ta giao ra điểm huyệt thủ. Đạo trưởng, ngươi nói có thể như vậy hay không?

Lâm Nhất nhếch miệng nở nụ cười.

Chân Nguyên Tử một phát bắt được cánh tay Lâm Nhất, trừng mắt kiên quyết nói:

- Không được, tuyệt đối không được! Không có lão đạo cho phép, ngươi không thể truyền điểm huyệt thủ cho người khác.

Ánh mắt Lâm Nhất nhìn phía trước, hắn có chút khó khăn nói:

- Kể từ đó, đạo trưởng muốn xem ta thi triển môn tuyệt học này, thì phải chờ cơ duyên rồi!

- Tiểu tử thúi, lại gài lão đạo!

Thần sắc của Chân Nguyên Tử hòa hoãn, phẫn nộ phất ống tay áo.

- Đạo trưởng, chúng ta lại phải trì hoãn chút công phu rồi!

Chân Nguyên Tử nghe ngữ khí của Lâm Nhất, vội nhìn về phía trước. Quả nhiên, người ngựa phía trước đã ngừng lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.