Vô Tiên

Chương 252: Đêm mưa (2)



Đệ tử còn lại thì dựa vào chung một chỗ, đối mặt chó sói không ngừng đánh lén, giả dối hung tàn, vẫn còn có thể miễn cưỡng ứng phó. Mộc Thanh Nhi và Từ sư tỷ đã lui về phía sau. Hai người thân thể ướt đẫm, chăm chú dựa vào chung một chỗ, lẻ loi đứng ở trên đất trống, bốn phía đều là tiếng chém giết, chó sói gào thét, làm hai tỷ muội cả kinh mờ mịt luống cuống.

Mưa to liên tục, âm thanh chó sói gào thét không ngừng.

Bầy sói giống như thủy triều, từng cơn sóng liên tiếp, không có dấu hiệu dừng lại. Mà người Thiên Long phái như bị vây ở trong nước, đối mặt đầu sóng mãnh liệt, chỉ có thể nỗ lực chống đỡ. Chỉ là đầu sóng tầng tầng lớp lớp này, như mãi mãi không ngừng lại, tùy thời sẽ nuốt hết tất cả.

Lúc này lại một trận sấm vang chớp giật, trong thiên địa sáng tối chập chờn. Giương mắt nhìn lên, dưới màn mưa trắng xóa, vô số chó sói lao nhanh, vượt lên, tre già măng mọc, quyết tiến không lùi.

Qua trong giây lát, thiên địa lại là một vùng tăm tối, như sóng lớn che trời, lần nữa đánh mọi người vào đáy cốc.

Vì sống sót, duy nhất có thể làm, ngoại trừ chém giết, vẫn là chém giết...

Lâm Nhất canh giữ ở bên cạnh xe ngựa, trường kiếm trong tay hắn nhanh chóng qua lại, như đi dạo trong sân vắng, nhưng mang theo sát khí vô tận, từng mảng từng mảng mưa máu vung vãi, một con lại một con chó sói ngã xuống.

Trong lòng hai người Nguyên Thanh và mấy tên đệ tử Hổ Giao Đường căng thẳng, nhưng trên tay ngược lại trở nên thanh nhàn.

Vây quanh xe ngựa sát khí trùng thiên, để chó sói lòng sinh sợ hãi, dồn dập vòng qua Lâm Nhất, nhào về phía những đệ tử khác.

Tay cầm trường kiếm nhỏ máu, trên mặt Lâm Nhất mang theo ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn về phía những súc sinh cơ linh kia. Chó sói giả dối như vậy, thực rất khó đối phó. Bất quá cuối cùng cũng coi như có thể lấy hơi, tuy không mệt mỏi, nhưng hắn cũng không muốn giết liên tục như vậy.

Trong tiếng mưa rơi, bỗng nhiên một tiếng kêu thảm thiết như có như không truyền đến, Lâm Nhất vội quay đầu nhìn lại, sắc mặt hơi run, sau đó buồn bã lắc đầu. Bên cạnh chiếc xe ngựa bên phải, một tên đệ tử bị chó sói đánh gục, trong khoảnh khắc biến mất ở trong bầy sói.

Tình cảnh hỗn loạn như vậy, mỗi một tên đệ tử lúc nào cũng có thể sẽ mất mạng, không ai có thể dự liệu được kết cục của mình.

Lại một tiếng rít gào vang lên, Lâm Nhất không suy nghĩ nhiều nữa, hai hàng lông mày dựng thẳng lên, dưới chân điểm một cái, đã theo tiếng nhào tới.

Bốn năm con chó sói đã lẻn đến bên người Mộc Thanh Nhi và Từ sư tỷ. Hai người không mở mắt ra được, cũng thấy không rõ bốn phía, trong tiếng mưa rơi cũng không phân rõ được có bao nhiêu con chó sói lao tới.

Một con chó sói nhảy lên thật cao, bị Mộc Thanh Nhi theo bản năng tránh thoát, răng nhọn mang theo máu tanh xẹt qua hai gò má, làm cho nàng sợ đến hoa dung thất sắc, không nhịn được hét lên.

Từ sư tỷ chăm chú ôm lấy Mộc Thanh Nhi, trường kiếm múa thành một đoàn, kích thích nước mưa tung toé. Đáy lòng càng hoảng loạn, càng không phân rõ được bên người có bao nhiêu con chó sói, cũng khó có thể phát hiện chó sói sẽ từ chỗ nào kéo tới, nàng chỉ có thể vô ích đâm loạn.

Chó sói vây quanh hai người xoay vòng, hơi có cơ hội sẽ nhào lên.

- Khi...

Trường kiếm của Từ sư tỷ vô ý bổ trúng một con chó sói, chấn động đến cánh tay của nàng tê rần.

Vô thanh vô tức, thiếu một chút bị chó sói cắn được, sợ đến trường kiếm trong tay Từ sư tỷ xém rớt xuống.

Trong màn mưa, một cỗ kình phong đột nhiên đánh tới, Mộc Thanh Nhi tuyệt vọng lại muốn kêu to.

- Là ta, không cần hoảng loạn!

Hai người Thấy Mộc Thanh Nhi hình như điên cuồng, Lâm Nhất chạy tới vội lên tiếng nhắc nhở.

Mấy con chó sói kia thấy người tới thế đơn lực bạc, có thể thừa dịp, không hẹn mà cùng nhảy lên, mở ra miệng lớn, mạnh mẽ cắn về phía Lâm Nhất.

Mấy đóa kiếm hoa ở trong màn mưa lóe lên liền qua.

Ngao...

Phù phù...

Mấy xác chó sói tầng tầng ngã ở trong vùng lầy.

- Hi họ họ...

Một trận ngựa hí lại vang lên ở phía sau.

Không kịp nhìn, Lâm Nhất đã nhảy lên thật cao, ở trên không trung xoay người nhìn lại, vài con chó sói đang cắn xé đàn ngựa chấn kinh. Mà đệ tử ở phụ cận tự lo không xong, không thể nào cứu giúp.

Trường kiếm Lâm Nhất bổ tới, cánh tay trái duỗi ra gảy liên tục, vài đạo chỉ phong vô hình phá không rời đi, chó sói dồn dập theo tiếng ngã xuống đất.

Mà ngựa kinh hoảng đã không thể kiềm được, hí dài nhảy loạn tránh thoát dây cương, bốn vó bay lên không, đảo mắt liền biến mất ở trong màn đêm.

Kim Khoa đang vung kiếm chém loạn, bị ngựa xông tới, lảo đảo gục ở trong nước bùn.

Hai con chó sói thừa cơ nhào tới, mắt thấy Kim Khoa tính mạng khó giữ được, Lâm Nhất ở giữa không trung rơi xuống, trường kiếm vung lên, đầu hai con chó sói bay ra, hắn nhấc tay vồ một cái, xách đối phương lên.

Kim Khoa sợ đến oa oa kêu to, trường kiếm trong tay đâm loạn.

Tay Lâm Nhất hơi dùng sức, Kim Khoa chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng muốn nổ tung, trong miệng ô ô gọi không lên tiếng được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.