Vô Tiên

Chương 253: Nửa đêm (1)



Không để ý tới Kim Khoa giãy dụa, Lâm Nhất tiện tay vứt hắn tới phía sau vài tên đệ tử nội môn, mũi chân chạm đất, hơi điểm nhẹ, lại bay ngược trở về.

Hai người Mộc Thanh Nhi vẫn đứng tại nguyên chỗ, lại có vài con chó sói phá tan các đệ tử phòng hộ vọt tới. Lâm Nhất ở giữa không trung đúng lúc bay tới, chém giết mấy con chó sói kia. Mà đối với chuyện này, hai tỷ muội vẫn mờ mịt, bất lực rúc vào nhau. Các nàng ở trong mưa to, so với người điếc, người mù cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Lâm Nhất nhìn lại xe ngựa, có lẽ là vì mình không còn nữa, bầy sói đang vây quanh xe ngựa rít gào cắn xé, Nguyên Thanh và Nguyên Phong gọi giết liên tục, ở trên xe ngựa vội đến bất diệt nhạc hồ.

- Hai người các ngươi đi theo ta, nơi này không quá yên ổn!

Lâm Nhất nói xong, không thi triển thân pháp nữa, nhanh chân đi tới trước hai người Mộc Thanh Nhi. Chó sói nhào lên, theo trường kiếm huy động, biến thành một đống huyết nhục.

Vừa rồi Mộc Thanh Nhi và Từ sư tỷ nghe ra là âm thanh của Lâm Nhất. Không biết tại sao đối phương lại chạy tới, nhưng chó sói vây công ở bốn phía không còn động tĩnh, hẳn có quan hệ tới hắn. Hai người không dám chần chờ, theo tiếng đi thật sát thân ảnh mơ hồ của Lâm Nhất.

Trong đêm mưa nguy cơ tứ phía, thân ảnh phía trước làm trong lòng hai người nhiều hơn mấy phần trấn định.

Đi tới trước xe ngựa, Lâm Nhất để Mộc Thanh Nhi và Từ sư tỷ lên nóc xe, bàn giao hai người Nguyên Thanh chiếu cố một chút, liền một người vây quanh xe ngựa, chém giết chó sói đánh lén.

- Lâm huynh đệ, vừa rồi ngươi chạy đi đâu, để huynh đệ ta rất lo lắng a!

Nguyên Thanh biết được bên cạnh là hai người Mộc Thanh Nhi, thì càng lên tinh thần.

Nguyên Phong cũng lớn tiếng nói:

- Đúng vậy, ta cũng lo lắng ngươi bị chó sói bắt đi, chỉ có thể tàn nhẫn giết vài con chó sói báo thù cho ngươi!

- May là Lâm huynh đệ vô sự. Mộc cô nương cùng Từ cô nương, có sư huynh đệ ta ở đây, chó sói không dám tới gần, a phi... cứ việc yên tâm!

Nguyên Thanh phun ra một ngụm nước mưa, vỗ ngực nói.

- Đa tạ hai vị sư huynh rồi!

Mộc Thanh Nhi lau nước mưa trên mặt, nhìn về phía hai người cảm ơn, lại híp con mắt, cúi đầu hô:

- Lâm Nhất, ngươi ở chỗ nào?

- Bầy sói lại lao tới, hai vị huynh trưởng cẩn thận.

Âm thanh lành lạnh của Lâm Nhất lại vang lên.

- Ô...

Một tiếng sói tru cao vút vang lên, thế tiến công của bầy sói càng thêm mãnh liệt, mấy trăm con chó sói đồng thời đánh về phía nơi đóng quân của Thiên Long phái. Mà xa xa, còn có vô số chó sói vọt tới...

Trước mặt Lâm Nhất, hơn trăm con chó sói chen chúc lao tới, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ một mình che ở trước xe ngựa. Nếu để đám chó sói này vây lên, bốn người trên xe ngựa khó tránh khỏi sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Bầy sói thoáng qua là đến, Lâm Nhất nhíu mày, đóng chặt đôi môi, thân thể hắn loáng một cái, xông vào bầy sói, trường kiếm trong tay vung lên, mưa máu tung toé, bảy tám con chó sói bị cắt thành hai đoạn.

Chó sói hung tàn gian xảo, đối mặt trường kiếm nhanh chóng như vậy cũng không thể nào tránh né, âm thanh gào thét không ngừng, thành tốp ngã xuống, lấp kín vũng nước lầy lội.

Không giết thì thôi, động thủ liền không lưu tình, chỉ một nén nhang thời gian, mấy trăm con chó sói bị chém giết, ở trước mặt Lâm Nhất chất thành một đống huyết nhục.

Lúc này, những địa phương khác tình thế càng thêm nguy cấp.

Loan đao của Ô Đoán gãy thành hai đoạn, hổ khẩu vỡ toang, bả vai bị xé rách chảy máu, hắn nửa quỳ ở trong dòng máu, một tay chống đất, một cái tay khác còn vung vẩy nửa đoạn loan đao, cắn răng giết lùi một con lại một con chó sói xâm nhập.

Mạnh trưởng lão hô hấp trở nên trầm trọng, đứng ở trong xác chó sói dày đặc, song chưởng không ngừng huy động, nhưng chậm hơn rất nhiều.

Chân Nguyên Tử không còn phiêu dật nữa, chỉ là hai mắt trợn tròn, khí thế không giảm, một chiêu kiếm xuống, tất có chó sói tử vong.

Đám người Quý Thang không còn đơn đả độc đấu, lẫn nhau dựa lưng vào đối phương, mượn cơ hội thở hổn hển. Những đệ tử còn lại càng không thể tả, năm ba người làm thành một tiểu đội, liều mạng chống đỡ bầy sói tập kích.

...

Trong bầy sói, con Lang Vương màu trắng kia còn nghển cổ gào rú, nước mưa làm ướt da lông, nó cũng không nhúc nhích, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm phía trước...

...

Không biết chém giết bao lâu, không biết đã qua bao nhiêu canh giờ, người Thiên Long phái khổ sở chống đỡ, cả người uể oải. Khi mỗi người đều lâm vào trong tuyệt vọng.

- Ô...

Một tiếng sói tru thê lương vang lên, lập tức nhất hô bá ứng, vô số tiếng sói tru xông thẳng thương khung, vang vọng khắp nơi!

Bầy sói chầm chậm lui bước, mọi người không có hoan hô, cũng không kịp kinh hỉ, từng cái từng cái miệng lớn thở hổn hển, mờ mịt ngẩng đầu lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.