Vô Tiên

Chương 332: Vấn trảm (1)



Cửa thập tự nhai mưa mụi hơi tạnh.

Lâm Nhất nhìn Dương đại nhân quỳ thẳng bên người, khẽ lắc đầu. Cho dù như thế nào, Dương đại nhân này cũng không sống nổi. Ngân châm sau gáy giống như điểm huyệt, ép tinh khí thần của con người đến cùng, giống với người giang hồ áp dụng bí pháp kích phát công lực tự thân. Nhưng một người thư sinh thân hình suy nhược nào có thể chống lại hành hạ như thế được. Đám người này đúng là nghiệp chướng!

Nhìn thấy Lâm Nhất nhìn bốn phía, tên lính mới vừa rồi đá hắn một cước ưỡn ngực, bày ra tư thế hung tợn. Mấy tên quan viên ngồi trong lều trú mưa, Trần thị lang cũng có mặt. Đã thấy một quan viên có chút lớn tuổi đứng dậy cầm trong tay quyển lụa, không biết là muốn làm cái gì.

Không biết từ chỗ nào truyền đến một hồi trống vang, tiếng trống dày đặc mà ngắn ngủi, cửa thập tự nhai trở nên yên tĩnh.

Viên quan kia uy nghiêm quan sát chung quanh một phen, mở miệng tuyên đọc. Lâm Nhất mới biết Dương đại nhân tên là Dương Bồ Quân, từng là Hàn lâm trung thừa gì đó, nói chung là một chức quan. Bề ngoài khi quân phạm thượng kết bè kết cánh... Nói chung, Dương Bồ Quân này tội ác tày trời, không giết không đủ áp chế được sự phẫn hận của người dân, không giết không đủ để chỉnh đốn triều cương.

Giọng nói của tên quan viên kia kéo dài, có thể nói trầm bồng du dương, thú vị, tiếp theo chính là tội trạng của Lâm Nhất.

Tội danh của Lâm Nhất là giết người phóng hỏa, gian dâm cướp bóc, không chuyện ác nào không làm. Bản thân hắn nghe được cũng có chút hồ đồ, có loại tội các tàn bại như vậy sao? Một ác tặc như thế, Lâm Nhất hắn cũng muốn giết cho thống khoái rồi.

Vốn tưởng rằng giết người dùng đao, bây giờ mới hiểu, giết người còn có thể dùng bút. Chỗ gọi là ba người thành hổ, miệng nhiều người nói xói chảy vàng, nước bọt cũng có thể giết cho người ta chết đuối.

- Đùng, đùng đùng...

Vài tiếng pháo hiệu vang lên, thật vất vả mới làm đoàn người lắng xuống, lại vang lên một tràng tiếng khen hay. Đang làm gì thế này?

Lâm Nhất đoán thời điểm, xác định mới qua giờ ngọ một khắc.

Hết mưa rồi, trời vẫn âm trầm như trước, mấy cọng hoa đào ở góc đường rất bắt mắt, một đóa, hai đóa, ba đóa... Mưa bụi như sương lượn quanh dãy núi, cũng có đào hoa, còn có thân ảnh của A Na...

- Đùng, đùng, đùng...

Giờ ngọ hai khắc, Lâm Nhất lắc đầu thu hồi tâm tư. Giết người cũng phải chọn lúc dương khí chính thịnh nhất trong một ngày, làm như vậy là để làm cho người bị giết không được vào luân hồi, hình hồn toàn diệt. Mà trời âm u, trong gió cũng mang theo sự âm lãnh nhè nhẹ, khí độ dương khí làm sao ở đây?

Đoàn người trước mắt đung đưa như nước sông chảy siết, trong sông lơ lửng nổi từng khuôn mặt như lục bình. Nghìn vạn khuôn mặt có hàng nghìn vẻ mặt khác nhau, như hồng trần, đủ loại trong thế tục, đồng loạt đứng dọc theo hai bên bờ hồng trần thành một hàng, để Lâm Nhất nhìn thấy toàn bộ.

Là mình đang đi trên sông, hồng trần như nước, thao thao như nước thủy triều, càng lúc càng cách xa.

Trong cơn sóng có vài người đi ra. Lâm Nhất loạng choạng, chậm rãi đứng lên nở nụ cười.

Mạnh trưởng lão và Chân Nguyên Tử, còn có sư tỷ muội Mộc Thanh Nhi, bốn người bẩm rõ ý đồ với quan viên trên pháp trường, đi tới trước mặt Lâm Nhất.

Lâm Nhất cười nhạt một tiếng, nhìn bốn người không nói.

Sắc mặt của Mạnh Sơn âm trầm như thời tiết vậy, y đánh giá đệ tử ngoại môn khiến người ta nói không rõ, nói bất tận cũng không có cách nào hiểu nổi này, thở dài một hơi nói:

- Bình Vương từ sáng sớm đã đi vào cung, đến nay không có tin tức gì. Nhưng thời gian này... aiz! Nếu việc này thực sự khó có thể xoay chuyển càn khôn, Lâm Nhất, môn phái sẽ hậu đãi người nhà ngươi thật tốt! Ngươi... còn có lời gì muốn nói không?

Lâm Nhất thân mang xiềng xích, gật đầu. Hắn nhíu mày nhìn Mạnh trưởng lão, nói:

- Cho dù cuối cùng việc này như thế nào, ân tình đưa tiễn của chư vị, Lâm Nhất ta ghi nhận trong lòng. Những gì đã qua, bây giờ xóa bỏ! Nhưng nếu hôm nay ta không chết, thật muốn cùng chư vị tiếp tục là đồng môn! Đến lúc đó, mong rằng Mạnh trưởng lão cùng chư vị đồng môn đừng bỏ mặc Lâm Nhất không quan tâm đó!

Thần sắc Lâm Nhất đạm nhiên, căn bản không thấy được sự bi ai và tuyệt vọng khi sắp bị tử hình, trong giọng nói dường như đang nói chuyện phiếm thôi vậy.

Người sắp chết, nói gì cũng thấy hữu nghị, nói gì cũng bi ai. Còn như trong lời nói có ý tại ngôn ngoại hay không, Mạnh Sơn không có nhiều tâm tư tính toán. Y nhìn thoáng qua Lâm Nhất, nặng nề gật đầu.

- Tiểu tử, lão đạo cũng không phải là tới tiễn ngươi đâu.

Chân Nguyên Tử nhìn Lâm Nhất vẫn là dang vẻ ung dung trước sau như một thì trong lòng yên tâm một chút. Chỉ có điều, tiểu tử này không phải sẽ thực sự thấy chết không sờn đấy chứ! Mắt thấy thời gian đã không còn nhiều nữa, ông ta cũng không dám suy nghĩ nhiều.

- Ồ, người đạo trưởng này là tới cướp pháp trường cứu ta sao?

Lâm Nhất khẽ cười nói.

Chân Nguyên Tử nghe vậy thì trừng mắt, vội vàng quan sát hai bên trái phải một cái. Hai tên đao phủ đứng gần hơn chút làm như đã nghe được lời nói của Lâm Nhất, khinh thường hừ một tiếng, tự chỉnh đốn lại tư thế đứng thẳng, căn bản không thèm để ý mấy người này.

Lúc này lão đạo mới khẽ kêu một cái, mắng:

- Tiểu tử thối, lúc này là lúc nào rồi mà miệng lưỡi vẫn nói bậy như thế? Ngươi muốn để lão già ta cùng bị chém đầu như ngươi đấy à?

Lâm Nhất gật đầu ra hiệu với Mộc Thanh Nhi và Từ Sư Thư, thần sắc của hai người trong sự lo nghĩ còn chứa một phần khủng hoảng.

Ánh mắt rời khỏi người của hai người, Lâm Nhất cười nói với Chân Nguyên Tử:

- Như vậy cũng được, về sau, nếu đạo trưởng bị gặp phải nguy nan, Lâm Nhất tránh thật xa cũng có thể an lòng!

Chẳng biết tại sao, Chân Nguyên Tử nghe được lời này, trong lòng không nhịn được mà giật mình. Ông ấy không kịp suy nghĩ nhiều, há mồm mắng:

- Ngươi cho rằng ngươi là ai chứ, còn có bản lĩnh một lời thành sấm! Chỉ có điều... về sau...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.