Vô Tiên

Chương 337: Gông cùm xiềng xích - sinh tử (2)



Lúc đêm đã khuya chính là lúc Di Hồng lâu đèn rượu đỏ nùng. Trong một nhã gian trang trí tuyệt đẹp trên lầu hai, vài tên nam tử tửu hứng say sưa, mỗi người đều ôm nữ tử nửa thân trần, tuổi còn thanh xuân, dâm ô cười không ngừng.

Mấy nữ nhân cũng đang mềm giọng lẩm bẩm, lông mi như sóng, cười duyên liên tục. Trong cảnh xuân sắc, một người đàn ông trung niên gầy nhom đang mạnh mẽ nhào nặn hai bầu ngực của ôn hương trong ngực, nghe được tiếng gọi to liên thanh duyên dáng, ông ta đắc ý cười ha hả.

Một cái cửa sổ trên đường cái đối diện nhã gian được mở ra, từng cơn gió nhẹ thổi qua, nam tử trong lúc cười to lại ngửa đầu ngã sấp xuống, chén rượu trong tay tung ra thật xa, trong nhã gian nhất thời kinh hô rất to.

- Trần thị lang... ?

Lâm Nhất đứng trên nóc nhà của Di Hồng lâu, nhìn sự hỗn loạn ở phía dưới, hắn lặng lẽ xuất thần.

Vốn không muốn nhanh như vậy đã giết người, nhưng sau khi thấy lão đạo sĩ kia, Lâm Nhất không dám khinh thường. Túi càn khôn của mình vẫn còn ở chỗ Lam Bình, nếu thu hồi trễ chỉ sợ sẽ nảy sinh vấn đề.

Tên Hộ quốc chân nhân kia có tu vi không cao nhưng ai biết người ta còn có thủ đoạn khó dò gì. Hiểu pháp thuật vẫn là quá ít, nếu ứng phó với tay không, hắn không có chút phần thắng nào.

Đối mặt với những người phàm tục, Lâm Nhất hắn dường như rất lợi hại. Nhưng đối mặt với đồng đạo mới hiểu thủ đoạn của bản thân vẫn thật ít ỏi.

Cũng may còn có Lang Nha kiếm, nếu thu hồi trễ, Lâm Nhất thực sự không yên lòng.

Sau khi Lâm Nhất thu dọn tàn cục trở về, cám ơn thuốc trị thương của Mạnh trưởng lão, lên tiếng chào hỏi mọi người rồi nói mệt muốn chết, một mình đóng cửa phòng giả vờ ngủ. Vào đêm, hắn trốn khỏi Tứ Bình quán, nên vì tất cả chuyện này mà làm ra kết thúc sau cùng rồi.

Cởi áo bào tro đã rách nát ra, lấy một bộ mới trong túi càn khôn ra để thay, lúc này Lâm Nhất mới điểm nhẹ đầu ngón chân hóa thành một cơn gió rời đi.

Lúc bay nhanh trên nóc nhà, Lâm Nhất suy nghĩ một chút liền đi tới thiên lao. Thiên lao đề phòng sâm nghiêm, nhưng đối với chuyện hắn tới liền không thể nào phát giác ra.

Xe chạy quen đường đi tới trước cửa địa lao, đã thấy cửa lao bị đóng chặt. Lâm Nhất không muốn làm kinh động tới người khác, lúc muốn tìm chìa khoá lại chần chờ một chút, thần thức của hắn mở rộng vào trong địa lao.

Trong lồng sắt đã không còn thân ảnh của lão giả kia nữa.

...

Một chiếc xe ngựa đi qua đường cái, tiến vào một cái hẻm nhỏ. Phía trước cách đó không xa liền đến nhà, người trong xe nhẹ thở phào một cái. Bên trong buồng xe đốt phong đăng, một nam tử hơn ba mươi tuổi sắc mặt có chút tái nhợt. Đôi mắt của gã vô thần như cá chết, mang theo vài phần khủng hoảng, còn có mấy phần may mắn.

Xe tới trước cửa một ăn nhà liền dừng lại, nam tử không kêu la om sòm như thường lui tới mà vội vã nhảy xuống xe ngựa, không quên quay đầu dặn dò:

- Tiểu Tam, đừng quên đóng chặt viện môn.

Đi tới trước cửa hậu trạch, nhìn thấy trong phòng đèn vẫn sáng, nam tử thở phào nhẹ nhõm, lúc sắp sửa đẩy cửa vào thì đột nhiên có một cơn gió mát phất tới, một thân ảnh quen thuộc hiện ra trước mặt gã.

- Phịch phịch!

Sắc mặt của nam tử đại biến, một phát quỳ trên mặt đất, giọng nói mang theo sự run rẩy chắp tay cầu xin tha thứ:

- Lâm huynh đệ à, đều là do ta bị ma quỷ ám ảnh nên hồ đồ trong chốc lát, ngươi tha cho ta đi...

Người tới là một thanh niên mặc áo bào tro, căn bản không để ý tới người quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ, hắn giơ ngón tay lên.

- Két!

Cửa phòng mở ra, một nữ hài tử tám tuổi xuất hiện trước cửa, phía sau còn có một vị phu nhân.

- Cha!

- Phu quân!

Nhìn thấy nam tử đang quỳ dưới đất cầu xin tha thứ cùng với thân ảnh quỷ mị trong bóng đêm kia, phụ nhân kia ôm nữ hài tử, mỗi người đều thét lên kinh hãi.

Nam tử nghe tiếng quay đầu, sợ đến khoát tay lia lịa, nhìn thấy hai mẹ con trố mắt tại chỗ không nói tiếng nào, gã vội đến mức quay người lại quỳ lạy như máy, vội vàng cầu khẩn nói:

- Lâm huynh đệ, đây là tội của một mình ta, không liên quan gì tới hai mẹ con nàng cả! Đều là do ta không tốt, ngày thứ hai tới chỗ thuyền hoa xem náo nhiệt bị người ta bắt chỉ ra và xác nhận quen biết với ngươi, bị ép rơi vào đường cùng, ta chỉ đành... ta chết tiệt! Việc này không có liên quan gì tới hai mẹ con nàng, xin hãy giơ cao đánh khẽ!

- Đa nhi!

Phu nhân lại thét lên một tiếng kinh hãi, nữ hài tử trong ngực nàng đã thoát được chạy ra ngoài, lại cùng quỳ với nam tử kia, giơ ngón tay lên về phía thân ảnh đang lặng yên đứng thẳng kia, nói:

- Cha ta thường quở trách mẫu thân, ông ấy không phải là người tốt. Hôm nay sợ là lại gây ra mầm tai vạ, Đa nhi thân là nữ nhi nguyện thay cha chịu tội, xin ngài bỏ qua cho ông ấy một lần!

Tướng mạo của nữ hài tử thanh tú, lúc này đã lệ rơi đầy mặt, nhưng vẫn ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên quỳ ở đó.

- Đa nhi à! Đây là báo ứng của ta! Không liên quan gì đến tiểu hài tử con cả, mau theo mẹ con vào nhà đi...

Nam tử vội đến mức chân tay luống cuống. gã nhìn nữ nhi mà chảy cả nước mắt, không nhịn được quay đầu hô:

- Phu nhân, mau đem Đa nhi quay lại đi!

Phu nhân kia dựa ở cạnh cửa, má đầy lệ ngân, kinh ngạc nhìn phía trước.

Thấy thế, nam tử lo sợ không yên mà nhìn, bóng người mang theo sát ý đã biến mất.

...

Khi còn ở trong thiên lao, trong thần thức của Lâm Nhất đã nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, chính là Lý công tử.

Người của quan phủ bắt Hàm Sinh, sau đó lại tìm được Tứ Bình quán, càng biết người đại náo thuyền hoa chính là Lâm Nhất hắn, Vì thế, hắn còn cảm thấy vô cùng kinh ngạc với thủ đoạn như sấm rền gió cuốn của quan phủ, cũng tự xem xét lại với sự lỗ mãng của bản thân.

Mà Lý công tử xuất hiện, tất cả chuyện đó đều có thể tra ra manh mối rồi.

Lâm Nhất lúc đang ở trong thiên lao đã biết ngọn nguồn của tất cả chuyện này, cố nhiên, sau khi hắn đã giết Lam Bình và Trần thị lang, Lý công tử chính là người thứ ba hắn muốn giết.

...

Trong bóng đêm không một tiếng động, thân ảnh như gió.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.