Vô Tiên

Chương 358: Hải tặc (1)



- Hải tặc thực sự tới rồi...

Lại là vài tiếng la hoảng sợ truyền tới, Hải Sinh đã chui vào phòng chứa củi rồi chớp mắt đã chạy ra, trên tay đã có thêm một con dao chặt củi.

Lão nhân cũng run rẩy đứng lên siết chặt một cây mộc trượng trong tay, nhìn Hải Sinh đang muốn chạy ra ngoài thì vội la lên:

- Hải Sinh, mau tới phía sau gia gia, có gia gia ở đây!

Lâm Nhất cũng từ từ đứng dậy, nhìn vẻ mặt của tổ tôn hai người vừa oán giận lại hoảng sợ, vươn tay ngăn lại, nói:

- Chỗ này có nhiều đồng môn của ta như vậy, không có việc gì đâu. Hai người cứ đợi chút, ta đi xem thử.

- Lâm công tử, những tặc nhân kia vô cùng hung tàn, ngươi cũng đừng nên đi.

Mặt lão nhân tỏ ra không đành lòng, lên tiếng khuyên can:

- Lâm công tử à, trên đảo cằn cỗi, đám hải tặc này thường không lui tới đây đâu. Thứ cho lời của lão nhân mạo phạm, sợ là bọn chúng tới đây là vì các người.

Lâm Nhất gật đầu nói:

- Lão bá nói có lý, chắc là hải thuyền của bọn ta đã gây chú ý tới đám tặc nhân này. Không sao, để ta đi xem thử.

Cáo từ hai tổ tôn, Lâm Nhất đi ra ngoài. Quả nhiên, mọi người Thiên Long phái đều chạy về phía bến tàu. Xem ra, đám hải tặc này lai giả bất thiện.

Người của Thiên Long phái cũng chưa lên thuyền mà là đứng ở bến cảng nhìn về phía xa xa.

Trên mặt biển quá trưa, tầm mắt nhìn mở mang, chỉ thấy bên ngoài hai ba dặm, hải thuyền của Thương Hải bang đã bị hai thuyền lớn xa lạ vây quanh. Thương Hải bang dũng mãnh trên biển tựa như trước sau đều khó khăn, thân ở thế hạ phong, trong chốc lát khó có thể thoát thân.

Từ rất xa liền có thể nghe được tiếng nổ sàng nỏ của Thương Hải bang, mũi tên như trường thương bắn ra, thuyền đối diện tuôn ra một màn mưa máu.

Chỉ có điều hai thuyền hải tặc càng lúc càng gần, sàng nỏ của Thương Hải bang trong nháy mắt liền không còn tác dụng.

Trên thuyền hải tặc tuôn ra từng hán tử ở trần, miệng đều ngậm cương đao, cầm dây thừng lên như muốn đu dây, đánh về phía hải thuyền của Thương Hải bang.

Đối phương người đông thế mạnh, Thương Hải bang kiệt lực ngăn cản hải tặc lên thuyền, lúc đánh giáp lá cà, máu thịt văng tung tóe, tiếng kêu thảm vang lên.

Những hải tặc kia thấy tình thế không ổn liền nhảy xuống biển mà đi, đợi người phía sau xông lên thuyền lại vứt dây thừng đầu móc câu lên phía mép thuyền, dùng cả chân tay leo lên.

Đối mặt mấy lần, hải tặc lại hung hãn vô cùng, Thương Hải bang dần dần rơi vào thế yếu, tình hình nguy cấp.

Ba hải thuyền cùng nhau chém giết, cách bến tàu gần như vậy, mọi người của Thiên Long phái đều nhìn thấy rõ. Đối mặt với kiếp nạn của Thương Hải bang, không ai cảm thấy vui vẻ, mỗi người đều nắm chặt binh khí trong tay. Mặc dù là đối thủ nhưng cũng đều là giang hồ tới từ Đại Thương. Trước mặt kẻ thù bên ngoài, trong lòng mọi người không tránh được nỗi giận vì cùng chung kẻ thù.

Trên hải thuyền của Thương Hải bang, có người vội vội vàng vàng dâng buồm lên, chậm rãi bơi gần tới đảo. Mấy ngày nay vẫn không dám cách Thiên Long phái quá gần, nhưng vào thời khắc nguy cấp như vậy, bọn họ không cố kỵ nữa. Hôm qua còn là đối thủ một mất một còn, hôm nay có lẽ là cơ hội cuối cùng tranh thủ được sống.

Trong tiếng kêu gào, hải thuyền của Thương Hải bang khó khăn đi về phía trước không tới một dặm, cố gắng tới gần bến tàu bên này. Nhưng họa vô đơn chí, thân thuyền mãnh liệt run lên một cái, đầu thuyền bỗng nhếch lên rồi lại chậm rãi trầm xuống.

Dưới sự hoảng hốt chạy bừa, hải thuyền của Thương Hải bang đã va phải đá ngầm.

Người của Thương Hải bang đều cảm thấy dưới chân rung động, người quanh năm đi thuyền, đối với cảm nhận khi đội thuyền va phải đá ngầm sẽ mẫn cảm hơn so với người thường, tiếng vọng cũng mãnh liệt nhất. Mỗi người đều thất kinh. Còn hải tặc thì vẫn đuổi sát phía sau không buông, trong tiếng cười nhạo càn rỡ càng thêm dũng mãnh làm người ta khó có thể ngăn cản.

- Bỏ thuyền!

Không biết là người nào hô to một câu, trên hải thuyền của Thương Hải bang, một người tiếp một người phù phù nhảy vào trong biển, khơi dậy từng bọt sóng mãnh liệt, mỗi người đều nhao nhao nhảy xuống nước, bơi về phía đảo.

Thuyền lớn của hải tặc cũng không dám bơi về phía trước mà là chặn thủy lộ của bến tàu, thả mấy con thuyền tam bản xuống, đuổi theo phía sau mọi người.

Ý đồ của đám hải tặc này quá rõ ràng, muốn một lưới bắt hết hải thuyền ngoại lai.

Mọi người của Thiên Long phái vây quanh Giang trưởng lão lẳng lặng nhìn trận cướp giết gần trong gang tấc này. Người nóng lòng cầu sinh đang liều mình bơi về bờ, còn hải tặc phía sau theo sát không buông.

Lối ra của hải thuyền Thiên Long phái bị ngăn cản, mọi người cũng thấy rõ ràng, lúc Thương Hải bang bị diệt, Thiên Long phái cũng không thể không đếm xỉa đến.

Đối mặt với tiếng hét hò càng lúc càng gần, tay của Giang trưởng lão vuốt râu bạc, trầm giọng nói:

- Mạnh Sơn, cơ hội ứng biến lần này cũng là lúc để mài rũa đệ tử, cần phải thả tay mà làm! Hải thuyền giao cho lão phu!

Có một vị trưởng bối như vậy tọa trấn, Mạnh Sơn vô cùng phấn khích, đệ tử còn lại cũng dạt dào chiến ý.

Dưới sự phân phó của Mạnh Sơn, đệ tử của Hổ Sa đường lên thuyền đề phòng, đệ tử nội môn thì cầm khí giới giữ ở bến tàu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.