Vô Tiên

Chương 363: Kinh sợ (2)



Thuận tay nắm trường kiếm, Lâm Nhất đi lại thong dong nghênh đám hải tặc đang tới.

Chân Nguyên Tử mới vừa đại phát thần uy làm cho những hải tặc kia đã biết vị đạo sĩ này không dễ động vào. Lúc này lão đạo sĩ kia không xuất thủ, lại có một tên thanh niên khoảng mười bảy mười tám tuổi tiến tới.

Đám hán tử thường thấy sóng gió dã man này gào lên đầy thú tính, thầm muốn xé nát tiểu tử không biết điều này, mượn người đông thế mạnh đi đối phó với lão đạo sĩ kia.

Khi hải tặc cách người chưa tới một trượng, cánh tay của Lâm Nhất khẽ giơ lên, trường kiếm ong một tiếng, rung lên, thân kiếm cũng mờ dần, đột nhiên tuôn ra tầng tầng kiếm hoa đón lấy hải tặc ập tới.

Hơn mười tên hải tặc cầm cương đao trong tay giơ lên đã cảm thấy cổ tay rung mạnh, trong tai truyền tới tiếng lưỡi mác nổ tung. Người người lui về phía sau, kinh sợ lui hai bước, đã thấy cương đao trong tay đều bị chém thành mảnh nhỏ.

Những hải tặc này đầy mặt là sự hoảng sợ, bước chân của Lâm Nhất lăng không một bước, người đã tới đỉnh đầu mọi người, trường kiếm bỗng nhiên biến thành từng luồng ngân quang chảy xuống như thác nước tuôn về phía hơn mười tên hải tặc.

- Ầm!

Trường kiếm trong tay Lâm Nhất cũng không chịu nổi lực đạo của hắn, nổ nát vụn. Làm như đã sớm có dự liệu, thần sắc hắn không thay đổi, ống tay áo phất một cái, mảnh vụn sắt thép bay tán loạn như mưa.

Tiếng phù phù không ngừng, hơn mười cái đầu đồng thời bay lên, sau đó rơi xuống theo thi thể. Phía sau đám hải tặc bị giết lại là từng tiếng kêu thảm, bảy tám người cuồn cuộn trong nước biển ngang gối, tru lên không ngừng.

Chỉ trong thời gian một hơi thở, Lâm Nhất nhẹ nhàng hạ xuống bờ cát, một kiếm chém rơi hơn mười cái đầu, trường kiếm nổ nát vụn cũng biến thành ám khí, lại đánh bại thêm tảy tám người nữa. Hắn lấy sức một mình vẫy tay một cái đã hạ được gần hai mươi tên địch.

Nếu như mới vừa rồi Chân Nguyên Tử xem như là kinh thế hãi tục, Lâm Nhất xuất thủ chỉ có thể nói là khiến người ta khó có thể tin.

Lâm Nhất ở trước mặt phu phụ Xa Hải của Thiên Bình tiêu cục đã từng hiển lộ thân thủ. Dù sao kiến thức của vợ chồng họ không nhiều, chỉ biết võ công của Tiểu Nhất huynh đệ cao cường.

Ánh mắt của cao thủ Thiên Long phái ánh mắt không phải một tiêu sư bình thường có thể so sánh được. Lâm Nhất vừa xuất thủ đã thu thập được nhiều hải tặc như vậy làm chấn kinh tất cả mọi người.

Đám hải tặc này đương nhiên không cần phải nói, vẻn vẹn là các đệ tử của Thiên Long phái, rất nhiều người đã từng gặp Lâm Nhất nhưng lại không được nhìn thấy võ công của Lâm Nhất. Bây giờ mới hiểu ngoại môn đệ tử này đúng là quỷ thần khó lường.

Sư tỷ muội Mộc Thanh Nhi đã quên trận chém giết trước mắt, gương mặt là sự kinh ngạc! Người trẻ tuổi giơ tay lên đã nhàn nhã giết người này vẫn còn là đệ tử chăn ngựa nhẫn nhục chịu đựng trước kia sao?

Mạnh Sơn đương nhiên mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy Lâm Nhất xuất thủ như vậy cũng không khỏi hít một hơi khí lạnh. Ngoại môn đệ tử ngày xưa bất hiển sơn bất lộ thủy này sao lại có võ công cao tuyệt như vậy? Cảnh nội Đại Thương ngoại trừ Thiên Long phái ra không nghe nói có cao nhân ẩn sĩ nào khác mà?

Quý Thang dùng một kiếm đâm chết một hải tặc trước mặt, đối diện là La Dung cùng sánh vai ngăn địch, trong mắt hai người là sự kinh ngạc vô cùng, vẻ mặt là sự khổ sở. Thanh niên đều là hạng người tâm cao khí ngạo, vốn tưởng rằng bản thân là rồng phượng trong loài người rồi, nhưng một đệ tử chăn ngựa tầm thường lại có một thân võ công kinh diễm tuyệt đỉnh, đủ để khiến bọn họ tự ti mặc cảm!

Diêu Tử cũng đứng ở một bên của Quý Thang, không ngừng thất kinh. Khóe mắt chứa sự kiêng kỵ nhìn Lâm Nhất. Một người như vậy bị mình đánh một roi, là thật sao?

Các đệ tử của Thương Hải bang bị thân thủ của Lâm Nhất thuyết phục, mỗi người đều nhìn nhau kinh thán không thôi. Không ngờ trong Thiên Long phái, ngoại trừ thần tiên kia ra còn có cao thủ như vậy tồn tại! Chỉ có ánh mắt của Biện Chấn Đạc cùng Lê Thải Y là sáng ngời, mỗi người đều tỏ ra cân nhắc.

Sau một kích như lôi đình của Lâm Nhất, thế tới mãnh liệt của hải tặc cũng vì đó mà ngừng lại.

Đối với tiếng xôn xao của mọi người ở đây, Lâm Nhất biết rõ trong lòng. Tuy chỉ là ý muốn nhất thời nhưng cũng vẫn là do hắn muốn. Chỉ có điều hắn chỉ thi triển võ công, tạm thời không có gì đáng ngại. Nhưng, đây cũng là một loại kinh sợ.

Một luồng thần thức đảo qua trên người, Lâm Nhất âm thầm lắc đầu. Hắn xoay người nhìn Chân Nguyên Tử, mang theo nụ cười ý vị khó hiểu, buông tay nói:

- Kiếm của đạo trưởng bị hủy rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.