Vô Tiên

Chương 366: Tính toán (1)



Nhìn cô gái trước mắt, Biện Chấn Đạc nhíu mày. Ông ta có chút bất mãn nói:

- Thương Hải bang ta không phải hạng người bội bạc, Lê cô nương dắt đồng đạo giang hồ tìm tới cửa, lão phu cũng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ. Cô và ta thân hãm tuyệt cảnh, giang hồ đồng đạo này cũng chỉ còn lại có một mình Lê cô nương. Lúc này, cô và ta cùng thuyền đồng sinh cộng tử cũng tốt, mỗi người đi một ngả cũng được, lão phu không một câu oán hận. Chỉ là, cũng xin Lê cô nương có lời nói thẳng trước mặt!

Biện Chấn Đạc đối mặt với nữ tử này có cảm giác vô cùng đau đầu. Mấy tháng trước Lê Thái Y mang theo một đám đồng đạo giang hồ tìm tới cửa, cũng không biết những người kia tại sao lại cam chịu để cô gái này định đoạt, mỗi người đều nói lời thề son sắt muốn cùng nhau hành động, đi cùng với Thương Hải bang đối phó với Thiên Long phái.

Thương Hải bang mừng rỡ chấp nhận chuyện này, đó cũng là lưu lại đường lui cho mình, nếu kết thù với Thiên Long phái làm sao không thể kéo thêm đồng đạo giang hồ chứ? Thiên Long phái sợ ném chuột vỡ bình, nỗi lo của Thương Hải bang cũng sẽ giảm bớt rất nhiều.

Không ngờ tới là hai thuyền lớn của Thương Hải bang mênh mông cuồn cuộn rời bến, hiện nay chỉ còn lại mười mấy người bị thương tàn phế này. Còn Lê Thái Y lại tinh quái, thêm một thân độc công làm người ta không thể không đề phòng, cũng khó lòng phòng bị, cho dù bản thân Biện Chấn Đạc cũng sợ là tránh không kịp.

Lê Thái Y nhìn thấy Biện Chấn Đạc làm người bảo thủ như vậy thì cũng không dám nói giỡn, nghiêm mặt nói:

- Thái Y không dám vọng ngôn, Biện bang chủ chớ trách! Chỉ có điều, nếu Thái Y đã bước lên thuyền của Thương Hải bang thì sẽ không lên đường rời đi một mình.

Biện Chấn Đạc biết tính cách của cô gái này, cũng không tiện chấp nhặt gì, chỉ chú ý tới động tĩnh của Thiên Long phái.

- Bang chủ, bọn họ tới rồi!

Thạch Kiên khẽ quát một tiếng, xốc trường đao lên bảo vệ bên cạnh Biện Chấn Đạc.

Biện Chấn Đạc ừ một tiếng chậm rãi đứng dậy, ôm quyền lớn tiếng nói với người đến:

- Hải tặc đã bị tiêu diệt, công lao của Thiên Long phái quá mức vĩ đại. Lão phu bội phục vô cùng!

Mạnh Sơn dừng bước lại, lạnh lùng nhìn chăm chú đám Biện Chấn Đạc, giơ tay lên ra hiệu đệ tử phía sau ngừng bước. Hai ba chục đệ tử Thiên Long phái tra trường kiếm trong tay vào vỏ, trong kiếm có vết máu chưa khô, mỗi người đều mang sắc mặt khó coi.

Thần sắc của Biện Chấn Đạc như thường cười ha ha:

- Chẳng lẽ Mạnh trưởng lão muốn tới giết lão phu hay sao?

Ánh mắt của Mạnh trưởng lão thâm trầm, sau một hồi lâu mới lên tiếng, nói:

- Từ nhiều năm nay, Thương Hải bang ngươi vẫn âm thầm đối phó với Thiên Long phái ta, thủ đoạn vô cùng nhiều. Thiên Long phái ta vẫn luôn nhường nhịn, nhưng các người lại bắt cóc thiên kim của chưởng môn ta. Thủ đoạn bẩn thỉu như vậy, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục.

- Đắc tội với Thiên Long phái ta, kết quả duy nhất chính là con đường chết. Biện lão nhi, ngươi nên hiểu đạo lý này. Từ khi ngươi rời bến theo đuôi tới đây chính là bước trên con đường không có lối về.

Biện Chấn Đạc lắc đầu thở dài, nhìn đối phương nói:

- Bọn ta cũng xuất thân từ đại phái trong giang hồ, cũng không phải đám đạo chích gì. Sở dĩ làm ra chuyện này chỉ là vì bất đắc dĩ, cũng cảm giác vô cùng xấu hổ. Như lời ngươi nói, cho dù ép buộc thiên kim của chưởng môn cũng không ai dám động vào một cọng tóc gáy của cô ấy.

- Xin hỏi Mạnh trưởng lão, hải ngoại đã có tiên sơn, vì sao không thể để cho đồng chúc giang hồ Đại Thương cùng biết chứ? Nếu có thể để cho đoàn người cùng đi hải ngoại, cho dù tìm được tiên sơn, cơ duyên mỗi người còn phải do trời định, vì sao Thiên Long phái vẫn luôn muốn giấu giếm chuyện này chứ?

- Dù sao cũng trong võ đạo, người tập võ có ai không muốn tăng tiến đâu? Có đường tắt, có ai không muốn do thám biết đến tột cùng? Việc đã đến nước này nhiều lời nữa cũng vô ích! Lão phu chỉ muốn nói, bọn ta tuy là sống sót sau tai họa nhưng sinh tử trước mắt cũng không phải một lời của Mạnh Sơn ngươi là có thể quyết.

- Hừ! Biện lão nhi, ta nhịn Thương Hải bang ngươi đã lâu rồi. Nếu như vẫn còn ở Đại Thương, ta sẽ dẫn người tiêu diệt Thương Hải bang ngươi cũng chưa biết chừng. Lần này, sinh tử của ngươi chính là do Mạnh mỗ định đoạt đó!

Mang theo sát ý nồng đậm, Mạnh Sơn hừ một tiếng. Kết quả sau đám hải tặc, dư nghiệt của Thương Hải bang này đương nhiên không thể lưu lại. Đệ tử phía sau đã bao vây đám Biện Chấn Đạc lại, Mạnh Sơn chậm rãi giơ tay lên, chỉ cần ra lệnh một tiếng, những người này không một ai có thể giữ được mạng sống.

Hơn mười đệ tử đồng sinh cộng tử bên cạnh, trong lòng đã quyết định, Biện Chấn Đạc không dám thờ ơ, một tay của ông ta đẩy Thạch Kiên ở trước người ra, nói:

- Chậm đã! Lão phu muốn mời một người tới nói một câu công đạo. Nếu như hắn cũng muốn bọn ta đi tìm chết, hơn mười tính mạng này cứ việc lấy đi, lão phu tuyệt không nói hai lời!

Cánh tay đang nâng lên của Mạnh Sơn vẫn chưa hạ xuống, nhìn chằm chằm Biện Chấn Đạc, cười lạnh nói:

- Biện lão nhi, ngươi cho rằng còn có ai có thể cứu được ngươi sao? Chẳng lẽ, ngươi sợ chết?

- Lão phu há là hạng người ham sống sợ chết! Chỉ có điều người mà lão phu muốn mời là người của Thiên Long phái ngươi. Nếu hắn muốn lão phu chết, lão phu có chết cũng không tiếc!

Biện Chấn Đạc nói chắc như đinh đóng cột, giống như là muốn mời một người có thân phận tôn quý tới giữ lẽ phải khiến cánh tay đang nâng lên của Mạnh Sơn không khỏi chậm rãi buông xuống. Sau khi quan sát tỉ mỉ vẻ mặt của đối phương, gã lạnh giọng nói:

- Người ngươi muốn mời là người phương nào? Trong Thiên Long phái còn có người thay ngươi nói chuyện sao, Mạnh mỗ không tin!

Mạnh Sơn thầm nghĩ không ai ngoài Giang trưởng lão, quyết định sinh tử của người trước mắt này chỉ có một mình mình mà thôi. Không biết Biện lão nhi này trước khi chết còn muốn làm ra cái trò gì.

- Rốt cuộc là ai, ngươi gọi hắn ra đi! Để ta xem ai có thể cứu được ngươi!

Mạnh Sơn hoài nghi đối phương dối gạt, lần nữa giơ cánh tay lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.