Vô Tiên

Chương 371: Trận pháp (2)



Lâm Nhất lạnh giọng hỏi, Lang Nha kiếm trong tay hắn vẫn đang không ngừng lóe lên quang mang.

- Lão phu lưu ý tới ngươi từ rất lâu rồi! Chỉ có điều từ đầu đến cuối chưa chân chính bắt ngươi mà thôi. Không ngờ tới ngươi lại dám cùng lên thuyền, thiếu chút nữa đã chạy thoát dưới mí mắt của lão phu. Nếu không phải ngươi thi triển võ công khiêu khích lão phu cảm thấy hiếu kỳ thì ta còn chưa phát hiện được túi càn khôn trên người ngươi đâu.

- Hừ! Lão phu nhìn không ra tu vi của ngươi, hẳn là có liên quan tới công pháp mà ngươi tu luyện. Chỉ có điều túi càn khôn cũng không phải là vật mà người phàm nên có. Rốt cuộc ngươi là tu sĩ tới từ phương nào? Lẻn vào Thiên Long phái ta là có ý đồ gì? Khai ra sự thật, lão phu sẽ phế đi tu vi của ngươi rồi có thể tha cho ngươi một mạng.

Trọng giọng nói uy hiếp có chứa ý ung dung, sự hoang mang vẫn luôn quanh quẩn trong lòng hôm nay có thể buông lỏng khiến Giang trưởng lão ngầm thở phào nhẹ nhõm.

Tên thanh niên này nói không chừng chính là đồng đạo chưa biết mặt từng xuất hiện trước đây, nếu là như vậy, nỗi lo trước kia đã làm quá rồi. Một người trẻ tuổi như vậy có thể có tu vi cao bao nhiêu đâu? Nhưng bắt được người này liền có thể biết được đối phương đến từ đâu, công pháp ẩn giấu tu vi cũng không tệ, còn có thể có thu hoạch khác cũng không biết chừng.

Một thanh niên mới tu luyện chưa được mấy năm vẫn phải bị hủy trong tay mình. Chẳng những trừ được tai họa ngầm trong môn, hơn nữa phiền muộn trong lòng cũng biến mất, Giang trưởng lão sung sướng đến cảm xúc thể hiện hết ra ngoài.

Chân mày nhíu chặt được dãn ra, Lâm Nhất nở nụ cười lạnh. Thì ra là thế! Sự tồn tại của túi càn khôn vẫn không thể thoát được thần thức của Giang trưởng lão này. Nếu lên hải thuyền, sớm đã định sẽ có ngày hôm nay. Chỉ có điều nếu chỉ bằng thế cục thiết lập trước mắt đã có thể liệu định mình phải thúc thủ chịu trói rồi sao?

- Chỉ là một trận pháp mà thôi, ngươi tưởng thật sự có thể vây được ta, có thể bắt được ta sao?

Lâm Nhất cất giọng nói.

Trên giường gỗ của khoang thuyền, Giang trưởng lão ngồi ngay ngắn nhìn Lâm Nhất bị nhốt trong trận pháp thần sắc vẫn như thường thì cười ha hả nói:

- Tam Tài trận của ta tuy là trận pháp cấp thấp nhưng cũng có ba trận mê, khốn, thủ. Muốn bắt ngươi không khó, để lão phu nhìn xem!

Giang trưởng lão điểm ngón tay một cái, một tia ngân mang đột nhiên phi vào trong trận, bay thẳng tới ngực của Lâm Nhất.

Lâm Nhất bị vây trong trận pháp, nhìn thấy trong yên vụ bốc lên phía trước, một tia ngân mang chớp lóe, trong lòng liền biết không ổn, Huyền Thiên thuẫn chợt nghênh về phía đó.

Cao khoảng hơn một trượng, dày khoảng một trượng, Huyền Thiên thuẫn được ngưng tụ như thật chỉ có thể cách xa cơ thể ba thước, phát ra một tiếng ầm thật lớn, khốn trụ thế phi kiếm đang tới.

Phi kiếm bị ngăn cản, không thể đi về phía trước mảy may nào nữa. Giang trưởng lão thấy thế thì trong lòng ngạc nhiên, không ngờ tới công pháp của người trẻ tuổi này lại ngưng tụ ra một cái khiên, có thể kiên cố như thế. Ngón tay ông ta điểm nhanh, phi kiếm lung lay linh động như xà, mạnh mẽ đâm về phía Lâm Nhất.

Nhìn thấy phi kiếm nhanh như như mưa rào hạ xuống, Lâm Nhất động tâm niệm, Huyền Thiên thuẫn bỗng nhiên cuốn lại, ly thể ba tấc, bảo vệ cơ thể một cách kín kẽ.

Tiếng ầm ầm vang lên một hồi, phi kiếm không ngừng đâm vào Huyền Thiên thuẫn nhưng lại lần lượt bị văng ra. Tiếng kiếm thuẫn giao thoa vang lớn, chấn động đến Lâm Nhất ù tai không ngớt. Chỉ có điều trong lòng hắn vô cùng chấn định.

Giang trưởng lão nhìn thấy phi kiếm khó có thể kiến công, sắc mặt nghiêm lại rồi vội vàng triệu hồi phi kiếm, đã cảm thấy khí tức trong cơ thể bất ổn. Lấy tu vi của ông ta cũng chỉ vừa mới có thể thi triển phi kiếm, lại bởi vì linh khí có hạn nên không thể khống chế lâu được.

Người thanh niên này tại sao lại khó đối phó như vậy? Trận pháp Tam Tài trận chỉ có thể khốn địch, không phải sát trận, nếu cứ nhốt đối phương mãi như thế, linh lực trong cơ thể cũng không trụ được.

Tu vi của người này sợ là không kém mình. Nếu như thả ra, trong chốc lát không ngăn cản nổi, chọc cho hắn tức giận thì những đệ tử của Thiên Long phái sẽ có thể gặp tai ương.

Phải làm sao mới ổn đây! Đâm lao phải theo lao, Giang trưởng lão không có cách gì khác.

Còn Lâm Nhất bị vây trong trận pháp, trong cơn tức giận cũng là bất đắc dĩ. Ra không được, tựa như mình bị nhốt trong lao tù, cho dù tạm thời không phải lo cho tính mạng nhưng chung quy cũng phải thoát thân mới tốt.

Đặt sự an nguy của bản thân trong tay đối phương, Lâm Nhất không cam lòng, cũng không muốn.

Tâm niệm nhanh chóng xoay chuyển, hai mắt Lâm Nhất tỏa sáng. Hắn thuận tay tung ra bốn tia quang mang, thủ quyết cũng bóp theo. Hắn thầm hừ một tiếng, ngươi có trận pháp, ta cũng có. Chính là không biết trận pháp trong trận pháp sẽ có tình cảnh như thế nào.

Giang trưởng lão nhìn thấy Lâm Nhất ở trong trận pháp ném ra lá cờ nhỏ ở bốn phía, lúc đang cảm thấy vô cùng kinh ngạc thì chỉ thấy trong một quầng sáng chói mắt, thân ảnh của đối phương lại chậm rãi biến mất. Ông ta vội vàng tác động vào trận pháp, cũng đã không thể khống chế được hành tung của người trong trận nữa.

Sau khi trận pháp kỳ dị kia khởi động, hai bộ trận pháp như bị tương khắc, truyền tới tiếng xì xì chói tai, làm cả kinh khiến Giang trưởng lão la lớn:

- Đạo hữu, khoan động thủ đã!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.