Vô Tiên

Chương 374: Hồ đồ (1)



Đám Biện Chấn Đạc vẫn bị Mạnh Sơn dẫn người vây khốn. Lâm Nhất vì tranh thủ cơ hội sống duy nhất co mọi người mà một đi không trở lại, khó tránh khỏi làm người của Thương Hải bang lo sợ không yên trong lòng.

Trong lòng Mạnh Sơn biết rõ, Lâm Nhất nhất định là bị Thái Thượng trưởng lão thu thập, nếu không... tại sao lại không có chút động tĩnh nào chứ? Nhìn nét mặt của mọi người Thương Hải bang trước mắt dần nặng nét tuyệt vọng, gã cười lạnh một tiếng:

- Biện lão nhi, ngươi còn muốn chờ Lâm Nhất trở lại sao? Hôm nay sợ là không ai cứu được ngươi rồi!

- Mạnh trưởng lão, nghe bần đạo nói một lời, thế nào?

Chân Nguyên Tử đợi lâu lại vẫn không thấy Lâm Nhất, lại không tiện lên thuyền tìm kiếm, chỉ có thể thong thả khoan thai đi tới. Nhìn thấy Mạnh trưởng lão muốn nhanh chóng ra tay, ông ấy vội vàng đúng lúc lên tiếng ngăn lại.

Trên mặt Mạnh Sơn là sự không vui, gã nhíu mày nhìn Chân Nguyên Tử, trầm giọng hỏi:

- Đạo trưởng có gì muốn nói?

Thần sắc Chân Nguyên Tử sầu não, lặng lẽ nhìn Biện Chấn Đạc một cái, quay đầu ôm quyền nói với Mạnh Sơn:

- Giang trưởng lão muốn gặp Lâm Nhất, tất nhiên là có chuyện muốn nói, có thể có liên quan tới Thương Hải bang cũng không biết chừng, sao không chờ thêm chốc lát chứ!

Trên người Biện Chấn Đạc bị thương, ngồi trên tảng đá lớn nghỉ tạm. Nhìn thấy Chân Nguyên Tử bây giờ lại nói chuyện vì mình thì kinh ngạc, sau đó hừ một tiếng, âm thầm trầm tư.

Đặt hy vọng trên người Lâm Nhất vốn tưởng rằng có năm phần mười phần thắng, lại bởi vì sự tồn tại của ông lão râu bạc kia làm cho tất cả trở nên khó bề phân biệt. Lâm Nhất, nếu như ngươi là quý nhân trong mệnh cách của lão phu, ngươi nên trở về đi! Nghĩ đến đây, Biện Chấn Đạc ngẩng đầu lên nhìn về phía hải thuyền, trong chớp mắt, trên khuôn mặt tràn đầy lo lắng của ông ta thần sắc biến ảo, sáng sủa.

Biện Chấn Đạc chợt đứng dậy, không thèm để ý tới vết thương bị đau trên vai, lớn tiếng nói:

- Lâm huynh đệ tới rồi!

Có lẽ là nguyên nhân bị trận pháp che đậy, trên hải thuyền xảy ra chuyện gì, người bên ngoài không thể nào biết được. Thời gian một nén nhang qua đi, mọi người trên thuyền nhìn thấy Giang trưởng lão sóng vai đi cùng Lâm Nhất xuống lầu thuyền, không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

Giang trưởng lão vô cùng thân thiết, kéo cánh tay của Lâm Nhất đi xuống hải thuyền.

Lâm Nhất vẫn chưa tránh đi, linh khí hộ thể lại tràn ngập quanh thân, trên cánh tay kia càng bảo vệ kín kẽ.

Giang trưởng lão chỉ cảm thấy trên người Lâm Nhất có từng luồng lực đẩy mạnh mẽ làm người ta khó có thể tới gần. Trong lòng biết đối phương đang đề phòng mình, ông ta không thể làm gì khác hơn là cười khổ lắc đầu, đi sóng vai.

- Lâm Nhất, ngươi xuất thân ở sư môn nào? Làm thế nào lại tới Thiên Long phái ta? Nếu như tiện thì không ngại nói một câu, Giang mỗ vô cùng hiếu kỳ với chuyện này.

Hai người đi xuống hải thuyền, chậm rãi đi về phía trước, như một đôi hảo hữu quen biết đã lâu, bước chậm trên bờ cát.

Đối với mọi người của Thiên Long phái cách bên ngoài hơn mười trượng lại coi như không thấy, Giang trưởng lão thưởng thức phong vật của Ly đảo, nhẹ giọng nói chuyện với Lâm Nhất.

Ánh mắt đảo qua mọi người ở phía xa xa, trong thần sắc của Lâm Nhất có chút do dự, đáp:

- Ta vốn dĩ là môn nhân của Huyền Nguyên quan ở Tiên Nhân đỉnh, mới tu đạo hiểu được một chút nên muốn đi xa. Trên đường nghe nói Thiên Long phái có cách tới hải ngoại nên mới nhập môn ở hơn nửa năm trước, là một đệ tử chăn ngựa mới có cơ hội cùng đồng hành với Giang trưởng lão hôm nay.

- Huyền Nguyên quan! Ta nhớ rồi, đó là một môn phái lớn từ ngàn năm trước, nghe đồn tổ sư khai sơn chính là cao nhân mà người ta nói. Nghĩ như thế, tu vi của ngươi hẳn là do truyền thừa của sư môn?

Giang trưởng lão trầm tư một chút, chợt nói.

Lâm Nhất lời ít mà ý nhiều, trong lời nói không hề xác thực tỉ mỉ nhưng cũng nói rõ được ý đồ tới và tới từ lúc nào.

- Đúng vậy, trưởng lão đã là người trong đồng đạo, cũng biết người có thể bước vào trong môn này vạn vạn người chưa chắc có một. Ta cũng coi như là có cơ duyên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.