Vô Tiên

Chương 379: Tiểu sư thúc (2)



Vốn tưởng rằng sẽ giao phó quãng đời còn lại cho Bạch Vân quan vì ân tình của Bạch Vân quan chủ, bất đắc dĩ trong môn có rất nhiều sư huynh nhòm ngó chức quan chủ. Vốn dĩ Chân Nguyên Tử không hám danh lợi, liền mượn cơ hội rời bến, rời xa thế tục hỗn loạn. Không nghĩ tới sẽ gặp được đệ tử đích truyền của Thanh Vân đạo trưởng, nhớ tới ân tình của cố nhân, Chân Nguyên Tử đương nhiên sẽ coi Lâm Nhất là người trong nhà.

- Sư đệ, Thanh Vân đạo trưởng là tiên nhân sao?

Chân Nguyên Tử hỏi.

Lâm Nhất lắc đầu:

- Sư phụ ta chỉ là người tu đạo bình thường.

- Vậy sư đệ, ngươi có phải tiên nhân không?

Chân Nguyên Tử nhìn về phía Lâm Nhất.

Lâm Nhất lắc đầu nói:

- Ta cũng là phàm phu tục tử, so với người khác hơi không giống mà thôi!

- Chuyện này nào còn hơi không giống nữa, đã khác nhau một trời một vực rồi! Biện Chấn Đạc có ánh mắt rất tốt, đúng lúc kéo ngươi ra, cũng cứu tính mạng của nhóm mười ba người hắn!

Chân Nguyên Tử nói.

Lâm Nhất cười một tiếng, có chút hiếu kỳ hỏi:

- Biện bang chủ dường như có oán khí rất nặng với ngươi, tại sao thế?

Chân Nguyên Tử vuốt râu cười nói:

- Nhớ lúc trước trận mai phục ở gần Cửu Long sơn không? Lúc đó, ngươi cũng ở đó.

Nhìn thấy Lâm Nhất gật đầu tỏ ra nhớ, ông ấy nói tiếp:

- Ta vốn dĩ muốn mang hai người Nguyên Thanh đi thẳng tới Cửu Long sơn bái kiến Mộc chưởng môn, trên đường gặp phải Thương Hải bang mai phục, bọn họ mưu tính thất bại liền thương nghị với ta, giúp ta tiến vào Cửu Long sơn.

Xem như trao đổi điều kiện, ta phải làm nội gian cho Thương Hải bang. Lúc đó, bọn họ người đông thế mạnh, tùy tiện ứng phó nên ta liền đồng ý với bọn họ. Sau đó lại chưa hề có liên lạc gì. Vì vậy, Biện Chấn Đạc vẫn vì thế mà canh cánh trong lòng.

Sau khi đến kinh thành, bọn họ tìm được ta, bảo ta thực hiện lời hứa. Thiên Long phái hành sự bí ẩn, ta nào biết được nhiều chuyện đâu. Cho dù trên bến tàu của kinh thành, âm thầm cảnh báo ngươi cũng chỉ là suy đoán trong lòng ta mà thôi. Biện Chấn Đạc này vì thế mà ghi hận ta.

Biện Chấn Đạc quen biết Lâm Nhất cũng khiến Chân Nguyên Tử có chút ngoài ý muốn.

Lâm Nhất liền nói một lượt chuyện xảy ra trong đêm bên ngoài Cửu Long sơn.

Chân Nguyên Tử thoải mái cười to:

- Không ngờ Biện lão đầu này lại thua trong tay ngươi, thật thống khoái!

Ánh mặt trời sau giờ ngọ chiếu vào trên mặt biển, như từng miếng vảy vàng chói mắt; trên bầu trời xanh biếc, mấy đám mây trắng lững lờ trôi. Lâm Nhất đứng trên lầu thuyền, biển khơi mênh mông cùng tráng lệ thu hết vào mắt. Dõi mắt trông về phía xa, vui vẻ thoải mái.

Hải thuyền đi về hướng đông, mọi người phất tay tạm biệt người của Ly tộc. Cậu bé Hải Sinh kia trong con ngươi đen nhánh linh động tỏa ra sự hướng tới cùng thần sắc luyến tiếc, làm lòng người sinh ra sự cảm khái.

Đối với người của Ly tộc, Đại Thương ở đầu kia của biển. Cố hương vĩnh viễn ở trong mơ.

Mấy con hải điểu đứng trên cột buồm, thỉnh thoảng mang theo tiếng kêu bay ra, ẩn vào phía chân trời không thấy bóng dáng nữa. Gió thổi trên biển quất vào mặt, thổi tung tóc dài của Lâm Nhất. Hắn gác tay đứng đó nhìn về phía xa, ánh mắt nhàn nhạt.

Lâm Nhất thay đổi nơi ở.

Thuyền lầu có ba tầng, tầng một cho đệ tử nội môn ở; tầng hai là đường chủ Hổ Sa đường, sư tỷ muội Mộc Thanh Nhi, nhóm hộ vệ Hoằng An, vài trưởng lão, đệ tử, còn cả thầy trò Chân Nguyên Tử ở; phòng tầng ba không nhiều lắm, Giang trưởng lão chiếm một nửa, còn lại là Mạnh trưởng lão và Hoằng An ở. Bây giờ phân một đại gian cho Lâm Nhất, hắn và Giang trưởng lão chiếm giữ hai bên chái nhà.

Căn phòng của Lâm Nhất gần thang lầu, đi mấy bước liền tới mái nhà, quan sát đã mắt phong cảnh trên biển.

Lầu trên cùng không nhỏ, còn có một vòng lan can vây quanh, lúc khí trời sáng sủa chính là chỗ tốt nhất trên hải thuyền.

Lâm Nhất đứng một lát, nhìn thấy Ly đảo dần cách xa liền muốn quay lại, lại thấy Mộc Thanh Nhi dựa ở một bên, cái miệng nhỏ nhắn đang oán hận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.