Vô Tiên

Chương 391: Quả trám, viên châu, thạch trụ (2)



Có thể thực dự là do mùi hương trên quả trám. Đại xà với hình thái nặng nề, khí tức nguy hiểm gần sát, nhưng nó lại không kịp để ý tới Lâm Nhất, chợt mở miệng ngoạm về phía quả trám màu xanh.

Thấy đại xà đang khẩn cấp muốn nuốt quả trám vào miệng, trường kiếm của Lâm Nhất đã chuyển sang tay trái, tay phải chỉ về phía trước, một tia sáng màu bạc đột nhiên bay ra, trong điện quang hỏa thạch, phi kiếm như nanh sói chém qua cái đầu rắn lớn. Cùng lúc đó, thân hình hắn bay nhanh đi, xẹt ngang qua hồ nước, bàn tay nắm vào trong hư không một cái, quả trám đã nằm trong tay.

Cái đầu rắn vừa rời khỏi thân thể đã ầm ầm đập vào trong hồ nước. Lâm Nhất đã nhảy xa hơn mười trượng, tránh bọt nước văng khắp nơi.

Sau khi Lang Nha kiếm đắc thế thì xoay một vòng trong động, được Lâm Nhất vẫy tay thu vào túi càn khôn, lúc này hắn mới mang theo vài phần mừng rỡ xem trái cây trong tay.

Khí tức của quả trám này có thể chữa thương cho đại xà, có thể thấy được vật này bất phàm.

Lâm Nhất lục tới lục lui trong tái lục “Bách thảo hối soạn” nhưng lại không tìm được ghi chép liên quan tới quả trám, trong lòng có chút tiếc nuối. Còn hắn cũng không phải đứa trẻ thèm ăn, đồ cho dù tốt mà không biết lai lịch cũng sẽ không tùy tiện nuốt chửng.

Suy nghĩ một chút, Lâm Nhất động linh cơ một cái, lấy ra một cái hộp ngọc, cẩn thận cất quả trám đi, thu vào túi càn khôn. Lần trước chiếm dụng hộp ngọc tài của Thiên Long phái, không ngờ lại phát huy tác dụng ngay lúc này.

Trên thẻ ngọc của Huyền Nguyên chân nhân từng viết, thiên tài địa bảo chỉ có thể dùng hộp ngọc để cất giữ, để tránh khỏi linh khí bị thất lạc.

Lần nữa suy nghĩ tới sơn động trước mắt, Lâm Nhất đi tới bên hồ nước, lục bình sau khi mất đi quả trám thì héo rũ, còn linh khí nhàn nhạt trong hồ nước thì vẫn còn đó.

Trên hoang đảo này vì sao lại có linh khí tồn tại chứ?

Lâm Nhất thả thần thức ra tìm kiếm dưới hồ nước, hồ nước sâu khoảng năm trượng, linh khí ở đáy nước tựa như nồng nặc hơn một chút. Hắn gãi đầu một cái, tuy không có kỹ năng bơi lội gì, chỉ có điều nếu có thể hạ thủy tìm kiếm, nói không chừng sẽ có phát hiện.

Lưỡng lự trong khoảnh khắc, Lâm Nhất khởi động linh khí hình thành một cái khí tráo* quanh thân, rồi nhảy xuống nước.

*Lớp bao bên ngoài cơ thể tránh vật bên ngoài động được vào cơ thể

Quả nhiên, chỗ hồ nước cách người ba tấc liền không thể đi tiếp nữa. Lâm Nhất chìm vào đáy nước, lại bị thân đại xà ngăn cản lối đi. Đã không làm thì thôi, đã làm thì không ngừng lại, hắn túm thi thể của đại xà lên ném khỏi hồ nước, sau đó mới một lần nữa chìm xuống đáy nước, tìm chỗ khởi nguồn của linh khí.

Đáy hồ thanh sạch, dùng mắt thường quan sát kỹ đã không xót cái gì. Lâm Nhất men theo chỗ linh khí trong thần thức, tới gần một chỗ lõm xuống ở đáy nước, chính là một cái hố nhỏ sâu hơn một thước. Hắn vươn tay ra lấy ra một vật, lập tức nhảy ra khỏi mặt nước, vô cùng hứng thú nhìn vật trong tay.

Trong tay là một viên châu lớn khoảng một chén trà, cầm vào tay mát mẻ ôn nhuận; bao quanh viên châu có ánh sáng màu vàng óng, trong ánh sáng di chuyển lại có một con kim long nhỏ du động. Kim long đang dương nanh múa vuốt, quanh thân là lớp vảy màu vàng óng lóe sáng, khí tượng sâm nghiêm.

Lâm Nhất kinh ngạc nhìn bảo bối trong tay, trong viên châu lưu chuyển linh lực bàng bạc không tản đi mà như một loại khí thế tự nhiên tản ra, khiến người ta cảm thấy đó là khí thế cường đại.

Có thể tưởng tượng được, linh khí trong hồ nước này có được là nhờ nó, thiên tài địa bảo cũng không phải tự dưng sinh thành, quả trám hẳn là cũng được linh khí trong hồ nước hàm dưỡng mà thành.

Bởi vậy, không khó đoán ra lai lịch của hai con đại xà.

Đại xà xác nhận là cơ duyên trùng hợp mà rơi vào trong hố sâu, cũng không phải cố ý tìm được sơn động này. Được khí tức của quả trám cùng linh khí của hồ nước tôi luyện, trong thời gian dài lại có hiệu quả thoát thai hoán cốt. Con đại xà bị Lâm Nhất chém chết cũng đã được mở linh trí.

Nếu không phải gặp phải Lâm Nhất, hai con đại xà này về sau sẽ như thế nào, rất khó mà dự liệu được!

Vuốt vuốt viên châu, lúc Lâm Nhất đang tự ngẫm nghĩ thì vẻ mặt lại cứng đờ. Chỉ thấy mi tâm của hắn có một tia sáng màu vàng chớp động, thanh Kim Long kiếm bị lãng quên đã lâu kia lại lao ra từ trong tử phủ trong đầu hóa thành tiểu kiếm dài ba tấc, xoay quanh viên châu.

Làm người ta kinh ngạc là, con kim long bên trong viên châu trong nháy mắt đã trở nên vui mừng hơn nhiều. Đột nhiên có một tiếng rồng gầm như có như không truyền vào tai Lâm Nhất làm cho hai tay hắn run rẩy, trong lòng không yên, khó có thể tự giữ. Viên châu lại rời khỏi tay, lăn dưới đất.

Kim Long kiếm nho nhỏ dài ba tấc vang lên một tiếng, gắt gao đuổi theo viên châu, không ngừng xoay quanh.

Lâm Nhất lui ra phía sau ba bước, hoảng loạn, đầy sự khiếp sợ nhìn dị trạng trước mặt. Một tiếng rồng gầm như có như không lại chứa uy thế ngập trời làm người ta run rẩy, ép người khuất phục. Cho dù đã ném viên châu ra nhưng hắn vẫn cảm thấy tim đập thình thịch, khí tức bắt đầu không ngừng khởi động, lục phủ ngũ tạng đều như sắp phá thể mà ra.

Nếu không phải trong lòng nhanh chóng thức tỉnh sớm buông tay, Lâm Nhất tin, ngay lúc đó hắn sẽ bị hồn phi phách tán.

Viên châu lăn vài vòng trên mặt đất rồi ngừng lại, trong tiếng vui mừng, Kim Long kiếm vây quanh viên châu bay múa không ngừng, muốn chui vào trong viên châu nhưng thử nhiều lần vẫn không được.

Sau nửa nén hương, Kim Long kiếm bay chậm lại, phát ra tiếng rên rỉ ong ong. Lúc này, một tầng kim mang bay ra khỏi viên châu, sáp nhập vào Kim Long kiếm.

Kim Long kiếm nhất thời phát ra ánh sáng chói mắt, chỉ trong nháy mắt như không cam lòng, bề ngoài dần thu nhỏ, đột nhiên bay vào giữa chân mày của Lâm Nhất.

Qua hồi lâu sau, Lâm Nhất mới khẽ thở phào, trong đầu, Kim Long kiếm vẫn hóa thành một cây châm nhỏ như muỗi, chỉ là so với ngày xưa thì sinh ra chút khí độ linh động.

Sờ sờ mi tâm, Lâm Nhất chần chừ một chút, tiến lên cầm viên châu. Ánh sáng của viên châu có chút ảm đạm, con kim long ở bên trong cũng uể oải hơn nhiều, cho dù là bản thân hạt châu cũng nhỏ đi một chút.

Xem ra Kim Long kiếm hấp thu tầng ánh sáng kia đã lấy đi không ít linh lực và linh cơ của viên châu này. Kim Long kiếm có liên quan gì tới viên châu này, bây giờ chưa thể nào biết được.

Lâm Nhất thu hồi viên châu, nhìn về phía một mảnh đất trống bên phải sơn động. Đoán chừng thời gian, suy nghĩ trong lòng một lượt, hắn vẫn đi tới.

Mảnh đất trống này nằm một góc của sơn động làm Lâm Nhất chú ý, bởi vì có sáu thạch trụ khoảng một thước đột nhiên đặt ở đó. Hắn đi tới cạnh cột đá, ngồi xổm xuống quan sát tỉ mỉ.

Thạch trụ tạc thành từ ngọc thạch, bên trên có văn sức xưa cũ. Đỉnh của mỗi thạch trụ đều có một cái hố, bên trên đều có một tầng bụi lâu năm và mạnh vụn, vật này không biết đã tồn tại bao lâu rồi.

Lâm Nhất đứng dậy, lần nữa quan sát. Sáu thạch trụ sắp thành hàng làm hắn nghĩ tới trận pháp. Chỉ có điều khi đứng trong đó cũng không dẫn động trận pháp. Trên hoang đảo vắng vẻ này sẽ có người tới hay sao?

Trận pháp ở cửa động và những thạch trụ ở trước mắt làm cho Lâm Nhất vững tin, từ lâu trước đây đã từng có người tới nơi này. Lại suy nghĩ một hồi, khó phân biệt rốt cục là thế nào, vừa muốn nhấc chân rời đi, hắn lại không cam lòng duỗi tay nắm lấy một cái thạch trụ, cánh tay dùng sức nhưng khó có thể lay động chút nào, thạch trụ như đã nối liền thành một thể với mặt đất.

Lâm Nhất không muốn hủy hoại thạch trụ, dứt khoát lấy Lang Nha kiếm ra. Hắn đào sâu ba thước mới đào được thạch trụ ra. Thì ra thạch trụ vùi sâu hai thước dưới đá, hẳn là có liên quan tới trận pháp, vì vậy khó có thể hủy hoại.

Cầm thạch trụ trong tay, nhìn không ra có gì đặc biệt, vẫn là để lại sau này hãy tính vậy! Lâm Nhất thu thập đồ đạc xong liền đi tới cửa động.

Gần tới cửa động, trong lòng Lâm Nhất vẫn thấy hiếu kỳ với huyễn trận này, thần thức cẩn thận tra xét một phen. Trong lòng hắn cảm thấy khả nghi, bàn tay đưa vào khe hở bên vách đá, lục lọi một hồi lại móc ra một viên tinh thạch. Chỉ là tinh thạch không đầy đủ, linh khí cũng tiêu hao hầu như không còn.

Trầm tư một lúc, tay của Lâm Nhất lại dán vào chỗ vách đá khác, ngũ chỉ chộp tới, nham thạch cứng rắn bị hắn thuận tay bóp nát. Vách đá không có trận pháp duy trì, ở dưới tay hắn giống như đậu hũ vậy.

Quả nhiên, Lâm Nhất lại móc ra một miếng linh thạch hư hại trên vách đá ra.

Trầm tư một chút, Lâm Nhất lần nữa bỏ linh thạch về chỗ cũ. Huyễn trận này xác nhận lấy linh lực của linh thạch làm cơ sở, chỉ là thời gian quá mức xa xưa, linh khí của linh thạch khó mà chống đỡ được trận pháp tiêu hao mà thôi. Hắn không thể không nghĩ tới người đặt linh thạch, chỉ là không biết trận pháp này còn ẩn giấu sát chiêu khác hay không, bản thân hoàn toàn không biết gì về trận pháp này, cũng không cần động vào, sợ chữa lợn lành thành lợn què. Huống chi nơi này hoang vắng, ít có người tới, vẫn nên duy trì nguyên trạng thì tốt hơn.

Đi ra khỏi sơn động, Lâm Nhất lại tra xét một lượt trên đảo, không thấy tung tích của đại xà, lúc này mới rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.