Vô Tiên

Chương 393: Lõi đời (2)



Lâm Nhất âm thầm lắc đầu, hắn thực sự không biết đắc tội với Mộc Thanh Nhi này từ lúc nào.

- Lâm huynh đệ, bọn ta cũng tới góp vui, thế nào?

Hoằng An dẫn theo Hoằng Bảo và Bạch Tiềm Xuyên đi tới...

...

Bùm! Một tiếng vang thanh thúy bạo liệt, lại một miếng ngọc bội nhỏ thành mảnh vụn.

Lâm Nhất lơ đễnh, lại lấy một miếng ngọc bội khác, rơi vào trầm tư.

Gian nhà giống như một xưởng ngọc thạch, khắp nơi đều là mảnh nhỏ cùng bột phấn của ngọc thạch, Lâm Nhất ngồi trong đó nhưng không hề giống công tượng chút nào. Một đống ngọc tài thượng hạng đều bị hủy trong tay hắn, nếu là trước đây nhất định sẽ đau lòng không ngừng, đống này phải ném đi bao nhiêu tiền bạc đây!

Nhưng hôm nay, hắn lại thờ ơ đối với chuyện này. Trong túi càn khôn còn có ngọc thạch xếp thành núi nhỏ, cũng đủ luyện chế ngọc bội trận pháp.

Thuyền đi trên biển, phong cảnh cho dù tốt cũng có lúc sinh ra sự chán ghét. Lâm Nhất cũng mượn cơ hội suy nghĩ chuyện luyện chế ngọc bội.

Trong túi càn khôn có rất nhiều ngọc thạch, không phải lo tới chuyện không có thứ để luyện. Tính toán một lượt Huyền Nguyên phù lục, lựa chọn sử dụng vài loại phù lục đơn giản chút để luyện tập. Có lần lĩnh hội trước kia ở trong kinh thành, lần nữa luyện chế ngọc bội ít đi chút đường vòng, chỉ có điều vẫn không thể tránh được thất bại.

Nhìn đống hỗn độn đầy đất, Lâm Nhất cười lắc đầu. Nửa tháng này, hơn một nghìn miếng ngọc bội trở thành mảnh vụn, cũng không có thu hoạch gì.

- Lâm công tử, Mạnh Sơn cầu kiến!

Bên ngoài cửa truyền tới tiếng của Mạnh Sơn, không thể gõ cửa, căn bản không có ai có thể chạm vào cửa phòng. Mười ngày trước, Nguyên Thanh tìm tới Lâm Nhất, bàn tay mới vừa đụng tới cửa phòng liền bị đánh bay, cũng may thuyền lầu không cao, người cũng không bị gì, nhưng cũng sợ bóng sợ gió một hồi.

Trong phòng tu luyện không được phân tâm, Lâm Nhất liền truyền âm bảo Mạnh Sơn báo cho mọi người biết, không có chuyện gì thì đừng nên tới quấy rầy.

Lâm Nhất thu hồi hơn mười miếng ngọc bội trên giường lại, bắt thủ quyết, một luồng gió xoáy xuất hiện bao lấy đá vụn trên mặt đất, sau đó mở cửa sổ bay ra bên ngoài thuyền. Lúc này hắn mới thu hồi Tứ Tượng Kỳ, nói:

- Mạnh trưởng lão, mời vào!

Cửa phòng không cần người tự động mở, làm Mạnh Sơn cả kinh lui về sau một bước. Nghe được là tiếng của Lâm Nhất, gã giấu tâm tư lung tung đi, đi vào trong.

- Thương thế của Mạnh trưởng lão khỏi rồi à, chúc mừng!

Lâm Nhất nhẹ giọng nói.

Mạnh Sơn cúi người hành lễ, nói:

- Thương thế của Mạnh mỗ chuyển biến tốt nên đặc biệt tới để bái tạ đại ân cứu mạng của Lâm công tử.

Lâm Nhất nhíu mày, nhớ tới lúc đầu gặp mặt đối phương. Khi đó Mạnh Sơn anh hào khí khái bậc nào, bây giờ lại giữ lễ với mình như vậy. Hắn lắc đầu nói:

- Mạnh trưởng lão khách khí rồi, gọi ta là Lâm Nhất đi! Huống chi là ta đã nhận phó thác của Giang trưởng lão, lúc đồng môn gặp nạn, ta lại đủ khả năng nên không thể có đạo lý khoanh tay đứng nhìn được.

Sau khi nghe nói vậy, cơ thể của Mạnh Sơn nhất thời thẳng lên, khựng mắt nhìn Lâm Nhất trong khoảnh khắc, cười ha ha nói:

- Mạnh mỗ đã hẹp hòi rồi, lúc trước vì Thiên Long phái khó tránh khỏi có chỗ đắc tội. Đa tạ ngươi khoáng đạt không để bụng, trong lúc nguy cấp còn xuất thủ cứu giúp, phần ân tình này, ta nhớ kỹ trong lòng!

Mạnh Sơn thay đổi như vậy khiến Lâm Nhất cảm thấy khá ngoài ý muốn. Sau khi hắn nói vài câu khách sáo liền đi ra ngoài cửa phòng. Nửa tháng rồi không ra khỏi cửa, cũng nên đi chung quanh một chút.

...

Mạnh Sơn đi tới phòng của Giang trưởng lão, ôm quyền nói:

- Đệ tử đã chủ động lấy lòng! Chỉ là trong lòng còn chưa có lời giải, không biết vì sao sư thúc lại hậu đãi hắn như vậy?

Giang trưởng lão điểm ngón tay một cái, gian phòng lập tức được trận pháp che đậy, lúc này ông ta mới hơi thất vọng nhìn Mạnh Sơn, than thở:

- Thứ ngươi lo lắng không phải chính là lai lịch của hắn sao? Một người như hắn còn có thể mưu đồ gì với Thiên Long phái, còn để ý gì tới danh lợi trong chốn giang hồ?

Mạnh trưởng lão cúi đầu nói:

- Đệ tử... Đệ tử ngây thơ! Lần trước sư thúc muốn bắt giữ ở hắn mà, chẳng biết tại sao lại...

Giang trưởng lão ngồi ở trên giường, hai mắt khép hờ, lắc đầu than thở:

- Ngươi và ta bày kế sách để đối phó với một đứa trẻ mới mười mấy tuổi, aiz! Ai ngờ, Lão phu cũng không chế trụ được hắn...

- Cái gì...

Mạnh Sơn ngẩng đầu lên, gương mặt ngạc nhiên. Nếu như Giang trưởng lão cũng không địch lại Lâm Nhất chẳng phải là nói Lâm Nhất này căn bản không phải là người trong giang hồ sao. Gã chần chừ một chút, không dám tin hỏi:

- Chẳng lẽ hắn giống với sư thúc sao?

Giang trưởng lão gật đầu, từ từ mở mắt, nói:

- Nếu không, làm sao hắn có thể dễ dàng giết được đại xà vậy chứ? Người này vẫn ẩn nhẫn đến nay, nếu không phải khinh thường, lão phu còn khó biết tới tột cùng đấy!

- Huống chi, hắn đã cho thấy hắn không có ác ý với Thiên Long phái ta, những lần gặp nguy nan đều lần lượt xuất thủ cứu giúp, lão phu không tin hắn thì thế nào? Cho ngươi đi bái tạ hắn, cũng là muốn để cho ngươi giao hảo với hắn thôi. Dù sao cũng là một thanh niên, đối đãi lấy thành vẫn tốt hơn đối đãi lấy ác. Chuyến này nếu như nhiều thêm một trợ thủ chẳng phải là tốt hơn sao!

- Không biết sư thúc dụng tâm lương khổ, là đệ tử ngu ngốc rồi!

Sau khi Mạnh Sơn kinh hoàng trong lòng một trận thì thầm hô may mắn! Một đệ tử chăn ngựa có thể là người giống như sư thúc. Thực sự làm người ta khó có thể tin, rồi lại không thể không tin.

May là Lâm Nhất này cũng không phải hạng người bạc bẽo thiếu tình cảm, nếu không kết cục của mọi người Thiên Long phái thật đúng là khó có thể dự liệu. Sư thúc trăm tuổi mới tu được một thân công pháp tiên gia. Tuổi của Lâm Nhất mới bao lớn! Trước kia còn khiếp sợ vì võ công cao siêu, bây giờ mới biết, đấy là do hắn cố ý ẩn giấu tu vi nên mới thể hiện như vậy.

- Không nên suy nghĩ lung tung, con đường tu luyện khác với võ công thế tục, không lấy tuổi tác già trẻ để phân tu vi. Việc này ngươi biết là được rồi, đừng nhắc tới với người khác. Lão phu không muốn để cho Lâm Nhất phát giác ra rồi sinh lòng nghi kỵ. Ghi nhớ kỹ, bảo đệ tử trong môn cố gắng giao hảo, nhất định không được đắc tội với người này!

Giang trưởng lão lõi đời thường thấy, trong lòng biết suy nghĩ của Mạnh trưởng lão.

- Đệ tử đã ghi nhớ giáo huấn của sư thúc!

Mạnh trưởng lão không dám khinh thường, đệ tử chăn ngựa ban đầu bây giờ lại nắm sự an nguy của chuyến xuất hành này, gã không thể không cẩn thận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.