Vô Tiên

Chương 412: Tiến lên (1)



Một lúc lâu sau, hai người Nguyên Thanh và Nguyên Phong cảm nhận được nội lực sung túc trong người, và khí thế phun trào mạnh mẽ, giống như thay đổi xương cốt, làm cho hai người không nhịn được sự vui mừng.

Chỉ với tu vi của mình, muốn trong canh giờ ngắn, tạo ra hai cao thủ Tiên Thiên, đúng là chưa bao giờ nghe thấy. Sau khi biết ơn xong, hai người cực kỳ tâm phục khẩu phục với Lâm Nhất!

Chân Nguyên Tử cũng cực kỳ khiếp sợ, nên nhớ võ đạo không chỉ một đường, không chỉ phải chăm chỉ mà còn phải có cơ duyên thật lớn, mới có thể đi đến đỉnh cao võ đạo được. Nhưng hắn lại trơ mắt nhìn hai đồ đệ thay đổi kinh người, hiểu rõ tiên và phàm cách nhau xa lắm, trong lòng lại si mê tu vi của Lâm Nhất.

- Mặc dù chúng ta là thầy trò, nhưng không cần phải dùng lễ với nhau. Một ngày làm thầy, thì phải cả đời làm thầy. Chân Nguyên Tử đạo trưởng mới là sư phụ chân chính của các ngươi, ta chỉ ngồi ở danh phận sư thúc là được. Ta từng làm đồ đệ Thiên Phúc, có muội tử Thúy Nhi, đả thông kinh mạch Tiên Thiên cho Phương Minh và Xa Hải của Tiêu Cục Thiên Bình, nếu như sau này các ngươi quay về Đại Thương, vậy thì có thể giúp đỡ lẫn nhau là tốt nhất.

Lâm Nhất trịnh trọng nói việc này.

- Sau đó, ta sẽ đưa “Long Hành Cửu Biến” của Phái Thiên Long và tâm pháp “Huyền Nguyên Kiếm Pháp” cho hai người tu luyện.

- Chờ một chút.

Bỗng nhiên Chân Nguyên Tử ở bên cạnh chen vào.

- Hôm qua ta thấy ngươi dùng khinh công Long Hành Cửu Biến, là bí mật của phái Thiên Long, nếu so với kinh công của Mạnh Sơn, không biết cao hơn mấy phần, làm cho người ta phải than thở. Nhưng mà, ngươi chỉ là một đệ tử nuôi ngựa mà thôi…

Đối với câu hỏi của Chân Nguyên tử, Lâm Nhất cười cười, hắn đi đến trước giường, nói.

- Ta từng thấy Mộc chưởng môn dùng Long Hành Cửu Biến, lợi hai hơn khinh công đệ tử nội môn dùng, sau đó ta thay đổi một chút, tạo thành dáng vẻ thế kia. Nó còn là Long Hành Cửu Biến nữa không, ta cũng không biết, nhưng nếu các đệ tử phái Thiên Long nhận ra, vậy cũng không kém quá!

- Ngươi từng luận bàn với Mộc chưởng môn rồi sao?

Chân Nguyên Tử tò mò hỏi.

Lâm Nhất xua tay, nói.

- Chỉ tình cờ gặp một lần trong núi, không nhắc đến cũng được!

Chuyện đêm kia điều tra Cửu Long Sơn, hắn không muốn nói nhiều, sau đó hai người Nguyên Thanh và Nguyên Phong vui vẻ rời đi, Chân Nguyên Tử lại không đi theo.

- Sư huynh còn có việc gì sao?

Lâm Nhất hỏi.

Khuôn mặt già của Chân Nguyên Tử đỏ lên, ngượng ngùng cười nói.

- Sư huynh tiện nghi này của ngươi có được không ít chỗ tốt từ ngươi, không biết trong lòng sư đệ có oán hận gì ta không?

Thấy hiệp sĩ Chân Nguyên Tử vậy mà xấu hổ, làm cho Lâm Nhất ngạc nhiên không thôi. Hắn đứng bên giường, cởi hồ lô Tử Kim bên hông xuống, đi đến ngồi bên cạnh đối phương, sau đó lấy ra hai chén trà, rót Rượu Thiên Thu ra, nói.

- Tiện nghi thì cũng là sư huynh thôi, sư đệ mời huynh một chén.

Đôi mắt Chân Nguyên Tử sáng lên, nhận chén trà, nhìn Lâm Nhất hỏi.

- Đây là…

Lâm Nhất nâng chén ra hiệu, uống một ngụm, nói.

- Ta thấy mình và đạo trưởng… Sư huynh quen biết đã lâu, ha ha, sư huynh mấy lần âm thầm giúp đỡ ta. Sao Lâm Nhất không hiểu được. Cho dù sư huynh dòm ngó thân phận của ta, hay là vì lý do gì đi nữa, huynh đều có thể thay ta chắn không ít phiền phức. Ta sẽ không quên ân tình này.

Cho dù không có sư phụ, có ân báo ân, Lâm Nhất ta vẫn hiểu được đạo lý này. Hơn nữa, lúc sư huynh chưa biết thân phận thực sự của ta, đã dạy cho ta tuyệt kỹ của sư môn, trong lòng ta cũng rất cảm ơn ngươi rồi! Sư huynh, không phải ngươi đã muốn thử nếm rượu trong hồ lô này từ lâu sao? Xin mời!

Lâm Nhất làm cho Chân Nguyên Từ rất vui mừng, hắn cảm thấy ánh mắt của mình khá là chuẩn, thấy đối phương nâng chén ra hiệu, hắn cũng nâng chén lên uống một hớp, mùi rượu mạnh, hương vị cay độc xông vào bụng, còn có một tia khí tức rượu nhàn nhạt đi dọc theo kinh mạch, cảm giác rất kỳ diệu.

- Rượu ngon quá! Một ngụm rượu vào bụng, tinh thần đều mạnh hơn hẳn, khắp toàn thân đều vui sướng, ha ha!

Chân Nguyên Tử khen từ tận đáy lòng. Hắn nhìn chén rượu, thấy chút rượu dưới đáy chén, vẫn có cảm giác chưa đã thèm.

Thần thức của Lâm Nhất đi theo linh khí của rượu chạy khắp cơ thể Chân Nguyên Tử, một lát sau, hắn thất vọng lắc đầu, nói.

- Rượu này là Hương Thiên Thu Phức của nhà ta, dùng linh mạch làm thành, bên trong đều là linh khí, uống vào sẽ có chỗ đặc biệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.