Vô Tiên

Chương 414: Sóng to gió lớn. (1)



… Bầu trời ngoài khơi đen kịt, có vài tia sáng len lỏi qua mây đen. Sóng lớn vô biên, cuồn cuộn không ngừng…

Thuyền của phái Thiên Long đã rời khỏi Doanh Đảo được năm ngày, các đệ tử vẫn còn kêu khổ vì nắng nóng trên đỉnh đầu, nay đã nghênh đón bão táp ngoài biển khơi.

Con thuyền to lớn giống như một chiếc lá cây, bị sóng to gió lớn đánh lên vứt xuống, đảo mắt đã giống như rơi xuống đáy cốc mấy ngàn trượng. Trời sụp cũng chỉ đến thế thôi, các đệ tử trên boong thuyền phải dùng dây thừng trói eo của mình lại, cứ sợ mình bị sóng lớn cuốn đi. Dù vậy, tiếng rít của bão táp vẫn va đập liên tục, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng kêu sợ hãi của các đệ tử.

Các đệ tử Hổ Sa Đường còn đỡ, quen sóng to gió lớn từ trước. Còn những đệ tử nội môn của phái Thiên Long thì khác, có mấy người không chịu nổi dày vò, đã nôn mửa không ngừng, cả người bị trói trên giường, không khác gì mất nửa cái mạng. Trên thuyền, ngoại trừ các đệ tử Hổ Sa Đường chịu được sóng gió ra, những đệ tử còn lại đều trốn trong khoang thuyền, lặng lẽ chịu đựng sự giày vò đau khổ khó có thể tượng tượng được thế này

Nhưng ở trên đài cao, có hai người một già một trẻ đang đứng thẳng, đó chính là Giang trưởng lão và Lâm Nhất.

Giang trưởng lão lo lắng thuyền không chịu nổi sóng lớn, nên lôi Lâm Nhất đi ngược gió lên trên lầu cao. Thân là hai cao thủ đứng đầu trên thuyền, nói chung là phải làm gì đó mới được.

Tất nhiên Lâm Nhất sẽ không từ chối, hắn và Giang trưởng lão tạo ra một cái lồng khí, nên không bị sóng gió tạt vào người. Hai người đứng thẳng như núi, yên lặng ở trên đài cao.

Cánh buồm giương lên, theo gió đi, cả người Tiêu đường chủ bị nước biển làm cho ướt nhẹp, cố gắng khống chế bánh lái, không dám lười biếng chút nào. Bỗng nhiên có vài tia sét xé trời cao, tạo thành một đợt sóng biển cao mấy ngàn trượng, xuất hiện ngay phía trước con thuyền.

Cả người Tiêu đường chủ bị dây thừng quấn vào trên bánh lái, nhìn sóng lớn như núi cao, hắn nén sự kinh hãi dưới đáy lòng, hét to cho mọi người cẩn thận, nhưng tiếng hét bị sóng gầm nhấn chìm. Mọi người cảm thấy trời rung đất chuyển, sóng như ngọn núi nặng nề nhấn xuống, con thuyền bị nước biển nuốt vào trong nháy mắt, trong tiếng sóng gầm gừ, tiếng hét của mọi người, tiếng dây thừng vỡ vụn, tiếng rên rỉ kẽo kẹt của chiếc thuyền, hòa vào làm một.

Ngay khi mọi người cảm thấy tuyệt vọng, con thuyền lại bị đầu sóng đẩy lên khỏi mặt nước.

Cọt kẹt răng rắc!

Đùng đoàng đùng đoàng.

Trong tiếng sấm chớp vang rền, trên boong tàu là một mớ hỗn độn.

- Không ổn, cột buồm chính gãy, nhanh chặt đứt dây thừng đi!

Tiêu đường chủ cực kỳ lo lắng, lớn tiếng gào thét.

Trên thuyền có tổng cộng ba cái cột buồm, trong đó có một cái to nhất đã bị sóng bẻ gãy, mà một cột buồn ngã xuống thì sẽ ảnh hướng đến hai cánh buồm khác. Dây thừng quấn liền ba cột buồm với nhau, hai cái khác không chịu nổi lực kéo, mà thuyền lại đang ở trên đỉnh sóng, nên đầu thuyền bị nghiêng. Nếu đầu sóng đánh đến, cả con thuyền sẽ bị lật xuống ngay.

Lúc này, tình hình nguy cấp, ngàn cân treo sợi tóc.

Mấy đệ tử Hổ Sa Đường thấy vậy thì cảm thấy không ổn, tiếng hét của Tiêu đường chủ chưa kết thúc, đã có người mở dây thừng ra, cầm đao xông lên phía trước. Nhưng chưa chạy được hai bước đã dừng lại, con thuyền lắc lư dữ dội, hơn nữa boong tàu còn rất trơn, một số người trong đó lảo đảo ngã sấp xuống, đao tuột khỏi tay, cả người té ra thật xa. Nếu không nhờ bên người có dây thừng, sợ là đã ngã xuống biển rồi.

Một đệ tử Hổ Sa Đường khác thấy bạn mình không thành công, lập tức nhảy lên, nhân dịp thuyền đang nghiêng, chạy ba bước thành hai bước, ngã lăn xuống cột buồm, điên cuồng vung đao chém dây thừng.

Mọi người trên boong thuyền đều ngừng thở, lo lắng trợn tròn hai mắt.

Liều mạng chém lung tung một trận, dây thừng quấn xung quanh rớt xuống, bị gió xốc lên. Không đợi mọi người kịp vỗ tay khen hay, hải thuyền đã bay vút lên sau đó bị sóng biển nhấn xuống đáy cốc, lực đẩy to lớn vứt tên đệ tử vừa rồi lên cao. Trong lúc hấp hối, hắn chỉ có thể vứt thanh đao trong tay ra, tay chân vùng vẫy liên tục, cuối cùng bám được vào một chỗ, liều mạng treo cả người ở chỗ đó.

Cửa sau thuyền hơi mở ra, đầu thuyền hơi chúi xuống, ở phía trước không xa có một đợt sóng lớn nhô lên, sau đó chậm rãi đổ ập xuống.

Thuyền sắp lật úp, tính mạng mọi người gặp nguy hiểm! Mà bây giờ cho người đi chém dây thừng thì không kịp nữa rồi.

- Trưởng lão cứu mạng!

Liều chết một kích, thấy sắp thất bại trong gang tấc, Tiêu đường chủ kinh hãi cao giọng kêu cứu.

Mà Mạnh Sơn có võ công cao hơn cũng không chịu nổi sóng gió lớn như vậy, đã quấn mình lên giường nhỏ từ lâu. Người mà Tiêu đường chủ cầu cứu là Giang trưởng lão ở trên đài cao.

Giang trưởng lão và Lâm Nhất đều không phải là người quen thuộc biển cả, hai người chỉ có thể đứng trên cao cổ vũ tinh thần cho các đệ tử, chứ không biết nên giúp thế nào. Nhưng với tình hình trước mắt thì không khó phán đoán, Tiêu đường chủ vừa la lên, phi kiếm của Giang trưởng lão đã lóe sáng bay ra, linh hoạt như cánh tay, chỉ trong chớp mắt đã chặt đứt dây thừng quấn quanh cột buồm.

Ào ào!

Sóng lớn như ngọn núi đổ ập vào trước mặt, Giang trưởng lão kinh hãi vội vàng triêụ hồi phi kiếm, con thuyền lớn lại bị sóng biển nuốt vào.

Lâm Nhất đứng bên cạnh Giang trưởng lão cũng không dám chủ quan, hắn vươn tay túm chặt lan can, chịu đựng nước biển đánh lên người. Lúc này, trời đất một màu đen kịt, thuyền lớn như chìm vào nơi tận cùng của sóng biển, như muốn vĩnh biệt với trời đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.