Vô Tiên

Chương 417: Sống sót trong hiểm cảnh. (2)



- Quái vật…

Giang trưởng lão khống chế phi kiếm, khó mà đánh mấy con cá lớn cùng lúc được, ngay khi Lâm Nhất muốn ra tay giúp đỡ, bỗng nhiên trên mặt biển hiện lên con quái vật lớn như ngọn núi.

Đó chính là con quái vật mà lúc trước Lâm Nhất đã nhìn thấy, mấy con Giao Sa bơi xung quanh cũng trở nên hoảng loạn. Con quái vật kia mở miệng rộng ra, hút vào một cái, nước biển chảy vào trong, ngay cả mấy con Giao Sa kia cũng bị cuốn trôi theo nước biển.

Những con Giao Sa còn lại đều bỏ trốn mất tăm. Trên mặt biển chỉ còn mấy con Giao Sa không may kia đang giãy dụa, cuốn lên từng đợt bọt nước, trong tiếng nước biển gầm gừ, chìm xuống đáy biển với con quái vật kia.

Trên mặt biển chỉ còn lại mây đen gió lớn, nhưng mà, khi Giao Sa và quái vật biển rời đi, mọi người trên thuyền đều thở phào nhẹ nhõm.

- Đó là Kình Long săn mồi, chỉ cần không chọc giận nó thì không sao! Mọi người cố gắng lên để vượt qua khu vực biển này!

Tiêu đường chủ không dám lười biết, hét to ra lệnh cho mọi người tiếp tục công việc. Một ông già trăm tuổi như Giang trưởng lão, để bảo vệ con thuyền này, cũng chỉ có thể đứng cùng với Lâm Nhất ở trên đài cao, cảnh giác nhìn mặt biển bốn phía, để cứu viện kịp thời.

Con thuyền lớn run rẩy, lại lướt qua một cơn sóng, giống như chiếc lá trôi trên biển rộng, lúc nào cũng có thể bị gió đánh nát, nhưng vẫn đón gió đi về phía trước.

Nửa canh giờ sau, sóng gió dần lắng lại, bầu trời lộ ra tia sáng. Mọi người trên thuyền chuẩn bị nghỉ ngơi, bỗng nhiên khoảng năm, sáu dặm trước con thuyền, một con rồng lửa bay thẳng lên tận trời. Hỏa diễm chói mắt thiêu đốt khắp nơi, chỉ chớp mắt đã nhuộm đỏ cả bầu trời, nước biển xung quanh cũng sôi trào lên.

- Địa Long xoay người, Hỏa Long tát nước, nhanh xuống bên sườn, vòng qua một bên!

Tiêu đường chủ tử vừa ra lệnh vừa liều mạng đánh bánh lái trong tay, hét lên từng tiếng tan nát cõi lòng.

Sắc mặt của Giang trưởng lão ở trên lầu hai cực kỳ khó nhìn, túm chặt lan can, ngạc nhiên nhìn chằm chằm về phía trước! Lâm Nhất ở bên cạnh cũng âm thầm kinh hãi, vì sao kiếp nạn lại nối tiếp từng đợt thế này!

Mặc dù đây là lần đầu hắn ra biển, nhưng bên trong tạp ký đông du của Huyền Nguyên Chân Nhân cũng có ghi lại nhiều thứ. Mà tình hình trước mắt, làm gì phải Địa Long xoay người, rõ ràng là núi lửa dưới nước phun dung nham ra. Nếu như con thuyền đi thẳng về phía trước, chắc chắn sẽ bị dung nham đốt thành tro.

Thuyền liên tục gặp nạn, làm cho các đệ tử trên thuyền khóc không ra nước mắt, nhưng chỉ có thể cắn răng làm theo lời của Tiêu đường chủ. Con thuyền nặng một bên sườn, thân thuyền hơi nghiêng, vừa lúc thay đổi hướng đi. Mà dung nham bên kia càng phun càng cao, rất nhiều quả cầu lửa lớn rơi vào trong biển, cho dù đứng xa cũng có thể nghe được tiếng sôi sùng sục của nước biển.

Lúc này, sóng biển lặng xuống, nhưng gió biển vẫn mạnh mẽ như trước. Ở ngoài khơi,

Con thuyền chỉ cách dung nham khoảng 5, 6 dặm nữa thôi.

- Đổi hướng nhanh!

Râu tóc của Tiêu đường chủ dựng đứng hết lên, hét to một tiếng. Đến lúc dung nham phun trào cách con thuyền chỉ một dặm, con thuyền đã trượt một vòng cung trên mặt biển, miễn cưỡng tránh được dung nham.

- Nâng cánh buồm lên!

Đi vòng qua dung nham, những thứ không cần sử dụng đến trên thuyền đều bị vứt đi, tốc độ chạy của thuyền cũng tăng nhanh, giống như con ngựa hoang thoát cương, theo gió phi nhanh về phía trước.

- Cẩn thận phía trên đầu!

Một đợt dung nham phun lên rớt xuống, những viên đá lửa bị gió cuốn lên rồi bay loạn khắp nơi, muốn nện xuống phía con thuyền.

Ầm ầm!

Một viên dung nham kéo theo lửa đỏ đập veef cánh buồm, sau đó xuyên thủng boong tàu. Cánh buồm không chịu nổi một đòn, lập tức bị thiêu cháy, mà trên boong thuyền cũng xuất hiện nhiều lỗ đỏ màu đen lớn, làm các đệ tử trên tàu sợ hãi chạy lên dập lửa.

- Phù phù!

Lại một trận đá lửa từ trên trời rơi xuống, đập về phía lầu cao của con thuyền, sắc mặt của Giang trưởng lão thay đổi hắn, nếu như để cho hỏa diễm bay xuống thuyền, sợ rằng cả lầu trên của con thuyền sẽ bị phá hủy ngay, những đệ tử phía dưới cũng khó biết sống chết thế nào. Hắn không kịp nghĩ nhiều, lấy ra một thứ như lá bùa, ném lên trên trời.

Lá bùa gặp gió thì lớn ra, bỗng nhiên hóa thành một cái đỉnh lập phương lớn, vừa lúc đón đỡ những hỏa diễm đang bay xuống. Không đợi Giang trưởng lão thở phào nhẹ nhõm, những hỏa diễm đang bay xuống chỉ dừng lại một chút, sau đó đốt chiếc đỉnh kia thành tro tàn.

Không ngờ rằng lửa chính là khắc tinh của phù đỉnh, trong lòng Giang trưởng lão hoảng hốt. Nhưng hỏa diễm lại rơi xuống ầm ầm, không kịp ngăn cản, đến lúc hắn muốn bỏ chạy, đã thấy một vòng bảo vệ màu bạc trên đỉnh đầu, vừa vặn ngăn chặn hỏa diễm đang bay xuống.

Oanh!

Vòng bảo vệ ngăn được hỏa diễm nóng rực như dung dam nện xuống, phát ra tiếng xèo xèo dọa người, nhưng không có chút hỏa diễm nào đến gần được, Giang trưởng lão vui mừng, hắn quay đầu lại. Thấy được Lâm Nhất đang chỉ tay lên, những vòng ánh sáng bọc hỏa diễm như dung nham kia ném ra ngoài biển khơi.

Con thuyền lướt qua một đợt sóng biển, chạy nhanh như bay về phía trước, bỏ lại tiếng xì xèo của dung nham rơi xuống biển, cánh buồm bốc chạy bị gió làm tắt, các đệ tử trên boong thuyền cũng được bảo vệ, Một kiếp nạn kinh tâm động phách khó đề phòng đã được chuyển nguy thành an.

Các đệ tử trên con thuyền, bao gồm cả Lâm Nhất, đều âm thầm cảm thấy may mắn vì có thể thoát khỏi cơn bão giông mù mịt, và trận lửa đỏ làm cho lòng người hoảng sợ kia.

Cánh buồm bị hư hại nên sau khi tránh được bão giông, con thuyền đi chậm lại, nhưng bỗng nhiên cả con thuyền lại run rẩy.

Một lát sau, dường như trong biển có một bàn tay lớn nổi lên, đẩy về phía trước một cái, làm cho thuyền lớn suýt chút nữa bay ra, mọi người không kịp đề phòng nên ngã nhào xuống boong thuyền, ngay cả Giang trưởng lão và Lâm Nhất đứng trên lầu cũng bị lảo đảo một cái, ngạc nhiên quay đầu lại nhìn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.