Vô Tiên

Chương 426: Đáy biển quỷ dị. (1)



Bây giờ Lâm Nhất mới hiểu được vì sao Giang trưởng lão lại như vậy, hắn lắc đầu nói.

- Tu vi của ta chỉ là Luyện Khí tầng sáu, không lừa trưởng lão. Nhưng ta có cách khác để rèn luyện thần thức, không đáng để nhắc đến.

Giang trưởng lão âm thầm lắc đầu, làm gì có công pháp nào lại thần kỳ như vậy được! Trong lòng hắn suy nghĩ, nhưng nếu hỏi ra miệng thì không tốt lắm, nên đành bỏ qua, quay qua nói về tình hình dưới đáy nước.

Lâm Nhất nói cho Giang trưởng lão biết, dưới nước biển không thấy con quái vật nào cả, nhưng hắn vẫn không yên lòng, muốn xuống biển thử tìm xem.

Giang trưởng lão không nói được Lâm Nhất, mà thuyền của phái Thiên Long còn muốn tiếp tục ở lại nơi này, vậy nên bọn họ điều tra rõ ràng thì thích hợp hơn. Mà hắn cũng tự biết tu vi của mình không bằng đối phương, nên ở lại trên bờ để tiếp ứng.

Vì vậy, Giang trưởng lão chỉ có thể khuyên Lâm Nhất cẩn thận hơn.

Lâm Nhất cũng không phải là người lỗ mãng, hắn đã dùng thần thức kiểm tra trước, không phát hiện điều gì khác thường. Hắn dùng thần thức nhìn thấy dưới mặt nước biển kia giống như một cái phễu, ở chính giữa cực sâu, sương mù mông lung không nhìn rõ.

Nếu không biết được những con quái vật biển này đến từ chỗ nào, trong lòng Lâm Nhất vẫn cảm thấy không yên. Đặc biệt là những nơi không hiểu rõ thế này, làm cho hắn có ý nghĩ mạo hiểm thử một lần. Nếu như có gì ngoài ý muốn, quay về kịp thời là được.

Lâm Nhất vận chuyển linh khí tạo thành một cái lồng khí quanh người, đạp chân lên cát, bay thẳng lên không trung, lướt nhanh ra ngoài 2, 3 dặm, hơi do dự một chút, sau đó nhảy xuống biển.

Mới vào nước, bốn phía xung quanh đã tối sầm lại, sau đó càng ngày càng tối, có thể nói là vươn tay không nhìn rõ năm ngón. Lâm Nhất tản thần thức ra, cẩn thận tìm kiếm bên dưới, người hắn cũng chầm chậm bơi xuống.

Năm mươi trượng, một trăm trượng, ba trăm trượng ——

Từ lúc lặn xuống càng sâu, lồng bảo hộ linh khí của Lâm Nhất phải chịu sức ép của nước nặng hơn, thậm chí đã hơi rung rung. Hắn vội vàng cho thêm linh khí vào, sau đó tiếp tục chìm xuống phía dưới.

Lặn xuống khoảng năm trăm trượng, Lâm Nhất do dự một chút, cuối cùng thì dừng lại. Nước biển ép càng nặng hơn, vòng bảo vệ linh khí của hắn không còn chắc chắn lắm, bất đắc dĩ chỉ có thể dùng Huyên Nguyên Thuẫn bọc cả người lại.

Hành động này của hắn tiêu hao linh lực cực kỳ lớn, vì sự an toàn của bản thân, Lâm Nhất không lặn xuống dưới nữa.

Lặn xuống bên dưới hơn mười dặm, cảnh sắc ngày càng kỳ dị. Nói là cái phễu cũng đúng, nói là cái bát cũng được, xung quanh bóng loáng bỗng nhiên kéo dần xuống, dưới cùng chính là nơi sâu ngàn trượng. Thần thức của Lâm Nhất điều tra bốn phía, chắc chắn rằng không nhìn thấy con quái vật biển nào giống đám trên bờ cát lút nãy, hắn mới tìm kiếm xuống phía sâu kia.

Nơi sâu ngàn trượng kia cũng không lớn lắm, chỉ có phạm vi một, hai dặm trượng mà thôi. Với thần thức của Lâm Nhất, đáng lẽ phải dễ dàng nhìn rõ. Nhưng điều làm cho hắn ngạc nhiên đó là, lúc hắn lặn xuống năm trăm trượng, dùng thần thức điều tra bên trong, vẫn chỉ thấy một mảng sương mù mờ mịt, khó mà biết được bên dưới là cái gì. Mà dưới chỗ hai trăm trượng bên dưới, hình như có sương mù bốc lên, còn có sự chấn động của linh khí nữa, nhưng lại có cảm giác không giống với linh khí.

Loại chấn động quỷ dị thế này, đến cùng là ẩn chứa cái gì chứ?

Ở chỗ sâu xa, ngoại trừ sóng chấn động làm cho người ta hoảng sợ ra, không còn gì khác nữa. Lâm Nhất lẳng lặng nằm ở dưới nước, thầm nghĩ một lúc lâu. Cuối cùng cảm thấy tu vi của mình không đủ cao, nếu không hắn đã có thể đi xuống tận nơi để tìm hiểu rồi.

Lâm Nhất lắc đầu một cái, nhấn hai tay xuống đất, sau đó nổi lên trên.

Đến khi Lâm Nhất quay về mặt nước, ngoài Giang trưởng lão đang đứng đợi ở ngoài bờ biển ra, những người khác đều đứng chờ ở trên đảo. Lâm Nhất đạp mặt nước, nhảy lên hư không, cưỡi gió nhẹ nhàng đi lên bờ.

- Bên dưới thế nào rồi? Lâm đạo hữu có thấy được gì không?

Giang trưởng lão nóng lòng bước lên hỏi.

Lâm Nhất kể lại những gì mình nhìn thấy, cũng nói rằng bên dưới không còn quái vật nữa, làm cho mọi người yên lòng. Nhưng dị tượng làm người ta khó hiểu ở dưới đáy biển, vẫn bị hắn giấu diếm trong lòng. Có vài lời, sau này nói cũng không muộn.

Ở cuối chân trời, ánh rạng đông chiếu sáng, tỏa ra ánh nắng dịu của ban mai, nhuộm đỏ ngoài khơi. Ngày thứ hai trên đảo hoang đã bắt đầu.

Đám người bận rộn cả đêm, ai cũng ngã nhào xuống bờ cát, nhìn dọc theo ánh bình minh, nhưng trong ánh mắt kia, không thể giấu được sự uể oải.

Trên bờ biển còn có vết máu, thi thể của mười con quái vật biển đã không thấy bóng dáng. Lửa trại nổi lên tí tách, mùi thịt nướng lan tỏa, mùi hương mê người bay trong gió.

Lâm Nhất đi ra khỏi lều vải, những chuyện vụn vặt trên bờ biển không có quan hệ gì với hắn cả.

Bất tri bất giác, Lâm Nhất đã không còn là đệ tử nuôi ngựa mà mọi người khinh thường nữa, hắn chính là cao nhân trong lòng mọi người. Lâm Nhất đi dạo trên bờ biển như thường ngày, nhưng những đệ tử xung quanh đều cúi đầu lảng tránh, trong ánh mắt của bọn họ có chút kiêng kỵ gì đó.

Đêm qua là một đêm kinh hồn, mọi người đã tận mắt thấy được bản lĩnh của Lâm Nhất. Dáng người bay trên không trung, phi kiếm quỷ thần khó lường, sát ý không thể chống lại, khí thế ngăn sông chắn biển làm cho người ta mơ ước, cũng làm cho người khác phải sợ hãi! Một tên đệ tử ngoại môn năm xưa với dáng vẻ bình thường, lại là tồn tại hơn cả lão thần tiên như Giang trưởng lão, ai mà không kinh ngạc chứ?

Vết màu còn sót lại trên bờ biển, quái vật biển bị biến thành thịt nướng, tất cả những thứ này làm cho mọi người không thể không tin rằng chuyện tốt qua là thật sự, chứ không phải là giấc mơ trong cơn say!

- Tiểu sư thúc, nếm thử thịt ta nướng đi!

Nguyên Thanh cười hì hì chạy đến, cầm một cây thịt nướng trên tay. Trước kia, có người thấy hai đạo sĩ này kêu một đệ tử nuôi ngựa là sư thúc thì buồn cười, nhưng bây giờ có người lại mơ ước được như hai huynh đệ bọn họ. Có thế ngoại cao nhân dạy bảo, võ công tiến giai nhanh đến khỏi nói, không chừng còn có thể dính được chút Tiên duyên đấy!

Mặc dù trong lòng Lâm Nhất vẫn xem bọn họ là ngang hàng, nhưng tiếng kêu tiểu sư thúc đã trở thành thói quen, chỉ là một tiếng gọi mà thôi. Mà ý đồ của thầy trò Chân Nguyên Tử không lừa được hắn, nhưng dù sao hắn cũng khó từ chối được, cũng vì có vị sư phụ Thanh Vân đạo trưởng tồn tại. Người kính ta một thước, ta kính người một trượng, đó là đạo làm người!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.