Vô Tiên

Chương 430: Thỉnh thoảng. (1)



Thấy hán tử tranh chấp với Diêu Tử kia khoảng hai mươi, ba mươi tuổi, đôi mắt to, mày thô, sắc mặt cương nghị, không hề ngạc nhiên với sự xử phạt của Biện Chấn Đạc, hắn chỉ ôm quyền đáp lại một tiếng, sau đó nâng đao, một tiếng rên đau vang lên, máu tươi bắn ra, trên bờ cát có một cánh tay rơi xuống.

Ánh mắt của Lâm Nhất loé lên, muốn vươn tay ngăn lại, nhưng dưới chân lại chần chừ, cuối cùng trơ mắt nhìn hán tử kia chặt đứt cánh tay.

Mọi thứ xung quanh yên tĩnh chỉ trong phút chốc, sắc mặt của đệ tử Thương Hải Bang nghiêm túc, nhưng không hề có kinh hoàng. Ngược lại những người phái Thiên Long lại ngạc nhiên, cũng âm thầm kinh hãi vì quy củ và kỷ luật nghiêm minh của Thương Hải Bang và Biện Chấn Đạc

- Mạnh trưởng lão, dù việc này đúng hay sau, Thương Hải Bang ta đều nhận là do mình dạy dỗ không nghiêm, có lời của Lâm công tử đã nói, cộng thêm Biện Mỗ cũng đã dạy bảo lại người, ngươi bỏ qua chuyện này được không?

Khí thế của Biện Chấn Đạc trầm ổn, sắc mặt trầm tĩnh, hành động quả quyết tàn nhẫn, nhưng không mất đi khí thế của bang chủ một một phái, làm người khác không dám khinh thường!

Chiêu này của Biện Chấn Đạc đúng thật là tàn nhẫn, làm cho đám người phái Thiên Long không nói được nên lời, nhất là Diêu Tử cầm đầu, sắc mặt hắn trắng bệch, không dám lên tiếng.

Sắc mặt Mạnh Sơn hiện lên sự lúng túng, tròng mắt co rút lại, mạnh mẽ nhìn Biện Chấn Đạc, nhưng không đành lòng trừng trị đệ tử, chỉ có thể ôm quyền nói.

- Lời nói của Lâm Nhất tinh tế sâu xa, Mạnh mỗ cũng rất đồng ý, chuyện này nghe theo lời của Biện bang chủ đi…

- Hừ!

Lâm Nhất hừ lạnh một tiếng, sau đó mới đi đến, vươn tay điểm huyệt đạo của Hàn Tử Giang, cầm máu cho hắn, sau đó Lâm Nhất lạnh lùng liếc mắt nhìn Diêu Tử đang trốn qua một bên, nói.

- Nhanh chóng đưa người này đến phòng của ta, tay cụt cũng đưa đến.

Hắn nói xong thì phất tay áo bỏ đi.

Đám người Biện Chấn Đạc nghe vậy thì ngẩn người, không dám suy nghĩ nhiều, vội vàng nâng Hàn Tử Giang lên, cầm theo cả tay cụt đi theo Lâm Nhất về phía con thuyền.

Ánh mắt lạnh lẽo thấu xương kia vừa quét qua, làm cho sau lưng Diêu Tử đổ mồ hôi lạnh. Hắn trốn trong đám người, rụt cổ lại không dám ngẩng lên.

Từ lúc biết được thân phận của Lâm Nhất, cũng nhìn thấy thân thủ của hắn, trong lòng Diêu Tử khiếp sợ, nên thu lại tâm tư độc ác, chỉ muốn trốn ở xa xa. Tên Lâm Nhất có võ công cao cường như vậy, lại có thể nhịn được những khuất nhục năm xưa, như vậy mới làm cho người ta không rét mà run.

Diêu Tử đang bận suy nghĩ nên không để ý đến người khác, sắc mặt đám người Mạnh Sơn trở nên khó nhìn. Dù sao ngày xưa Lâm Nhất cũng là một đệ tử ngoại môn của Phái Thiên Long, hành động vừa rồi chính là đang bất mãn, nhưng không ai dám đứng ra cãi cọ với hắn, điều này làm cho mọi người cảm thấy gian nan. Có vài đệ tử đã dùng ánh mắt có chứa oán khí nhìn về phía Diêu Tử.

Lâm Nhất về đến gian phòng trên thuyền của mình, để cho người sau đặt Hàn Tử Giang lên giường nhỏ, sau đó kêu người khác ra ngoài hết, hắn bày trận pháp, đóng cửa phòng lại.

Đi về phía giường, thấy Hàn Tử Giang đang dùng ánh mắt cảm ơn mình, Lâm Nhất khẽ thở dài một tiếng, nói.

- Ta kính Hàn huynh là một hán tử, nên thử nghiệm nối tay cho ngươi. Nhưng mà, có thành công hay không thì không biết, ngươi có muốn thử một lần không?

Hàn Tử Giang nằm trên giường nhỏ, ung dung cười nói.

- Lâm công tử chính là cao nhân cái thế, có thể để mắt đến tại hạ, Hàn Mỗ đã cảm thấy vinh hạnh lắm rồi. Còn chuyện có thành công hay không, đều là ân tình của Lâm công tử, Hàn mỗ không dám đòi hỏi. Hơn nữa, chỉ là một cánh tay thôi cũng không đáng là gì. Lâm công tử cứ tự nhiên!

Thấy người này lúc nói chuyện với Diêu Tử không kiêu ngạo, cũng không tự ti, có tiến có lùi, nhưng không ngờ rằng suy nghĩ lại dứt khoát đến như vậy. Trong mắt Lâm Nhất hiện lên sự tán thưởng, cười nói.

- Nếu như vậy, ta sẽ cố gắng hết sức điều trị cho Hàn huynh!

Lâm Nhất không cần nói nhiều nữa, hắn lấy hồ lô rượu xuống, để cho Hàn Tử Giang uống một ngụm linh tửu, sau đó hắn vươn ngón tay chỉ như kiếm, đối phương lập tức hôn mê. Lúc này Lâm Nhất mới đưa cánh tay cụt nối liền lại, vận chuyển linh khí trong cơ thể, chậm rãi đưa linh khí vào cơ thể người bị thương.

Có thể nối tiếp được cánh tay hay không, Lâm Nhất chưa từng thử qua. Lúc còn ở Tang Tây Bảo, hắn từng chữa bệnh vỡ gân mạch cho Tào Hưng, con trai Tào chưởng quỹ, nên bây giờ hắn mới có dự cảm mơ hồ, mình có thể nối liền được cánh tay cụt của Hàn Tử Giang. Ngoài ra, hắn cũng không đành lòng để cho một hán tử cương liệt, sảng khoái như Hàn Tử Giang trở thành người tàn tật, vì vậy mới thử một lần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.