Vô Tiên

Chương 431: Thỉnh thoảng. (2)



Nhưng khi bắt tay vào thử nghiệm, Lâm Nhất mới biết chuyện này khó thế nào. Hàn Tử Giang muốn nối cánh tay đã chặt đứt ra, không chỉ phải nối gân mạch, còn phải dùng linh lực tái tạo lại xương cốt và da thịt, có vô số đường máu nhỏ bé, phải nối liền với nhau. Kết nối được xương thịt, cũng không thể dùng ngay được, hắn phải dùng linh lực bao bọc tất cả lại, để cho máu có thể chảy đến nơi cánh tay bị cụt.

Khó! Rất khó!

Nửa canh giờ sau, Lâm Nhất cảm thấy hối hận vì sự tự tin của mình. Mặc dù vậy, gân mạch bị vỡ đã được nối liền, làm cho hắn cảm thấy thật may mắn, cũng cảm thấy cách mà mình nghĩ ra, không phải là không có đạo lý.

Rất lâu sau, Lâm Nhất thở phào nhẹ nhõm một hơi. Thần thức của hắn đã chia ra thành hai mươi nhánh, cực kỳ tiêu hao linh lực, nhưng đã nối liền cánh tay bị cụt hơn nửa rồi. Bây giờ tu vi của hắn đã đến tầng sáu, không cần lo lắng vấn đề thiếu linh lực, nhưng vận công một lúc lâu như vậy, hắn cũng cảm thấy uể oải.

Lâm Nhất lấy một viên linh thạch ra, điều tức một lát, không dám thư giãn thần thức. Lại một canh giờ nữa trôi qua, cánh tay cụt đã được Lâm Nhất dùng linh lực nối liền, linh khí chảy chầm chậm trong cánh tay. Cứ tiếp tục như vậy, một thời gian nữa sẽ nối liền hoàn toàn, cánh tay bị cụt được chữa khỏi hẳn.

Nhưng mà, cuối cùng phải làm thế nào, vậy thì còn cần Giang Tử Hàn tự mình lĩnh hội. Nói chung, Lâm Nhất cảm thấy hành động này của mình sẽ không lãng phí.

Lâm Nhất cầm hồ lô, đổ một ít linh tửu ra rửa miệng vết thương cho Hàn Tử Giang. Suy nghĩ một chút, hắn lại ngửa đầu tự mình uống một hớp rượu. Cuối cùng đánh thủ quyết ra, mở cửa phòng, truyền âm cho Biện Chấn Đạc đưa vải và tấm ván gỗ đến đây.

Đám người Biện Chấn Đạc đã chờ bên ngoài hai, ba canh giờ, vội vàng tìm đồ, sau đó đưa vào bên trong, thấy sắc mặt Lâm Nhất hơi tái nhợt, trên trán đổ mồ hôi, nhưng trên mặt lại nở nụ cười.

Lâm Nhất phất tay, tấm ván gỗ và vải tự động bay lên, băng bó cánh tay của Hàn Tử Giang lại. Đám người Biện Chấn Đạc cực kỳ rung động, nhưng không dám mở miệng nói, sợ quấy nhiễu Lâm Nhất thi pháp.

Nối liền tay cụt, là truyền thuyết bên trong sách vở, nhưng bây giờ bọn họ có thể tận mắt nhìn thấy tiên pháp kỳ diệu này, sau khi kinh ngạc, cả đám người đều mở mang tầm mắt!

- Cũng không biết hiệu quả thế nào! Cứ nghỉ ngơi mấy ngày có lẽ sẽ khôi phục!

Lâm Nhất đi ra ngồi trên ghế gỗ, trạng thái hơi mỏi mệt, nhưng trong mắt hiện lên sự vui sướng!

Mặc dù Biện Chấn Đạc xử phạt vô tình với đệ tử mình, nhưng cũng là vì bất đắc dĩ. Ăn nhờ ở đậu, không thể không nhịn được. Nhưng hắn cũng là lão già thành tinh, không muốn làm như vậy để cho Lâm Nhất đứng về phía Phái Thiên Long. Nếu không phải vì thế, nếu như Thương Hải Bang không được Lâm Nhất che chở nữa, sẽ khó tránh khỏi thiệt thòi trước phái Thiên Long.

Chuyện nhỏ không nhịn thì không làm được chuyện lớn! Biện Chấn Đạc là người có thể cầm lên, bỏ xuống được. Hắn ở bên ngoài xử phạt đệ tử, làm cho phái Thiên Long không nói được điều gì, cũng lấy được sự tin tưởng của Lâm Nhất.

Chiêu lùi một bước để đi hai bước của Biện Chấn Đạc thật cao minh, cho dù mọi người nhìn ra hắn tính toán thế nào, cũng không thay đổi được. Nói cách khác, đây chính là một dương mưu!

Nhìn sắc mặt Biện Chấn Đạc không nén được sự vui mừng, Lâm Nhất thầm than một tiếng, sợ là chính hắn đã bị người từng trải này tính toán rồi!

Để cho người khác đưa Hàn Tử Giang vẫn còn hôn mê đi, Lâm Nhất dặn Biện Chấn Đạc dùng thuốc trị thương cho Hàn Tử Giang, sau đó hắn đóng cửa phòng lại, mở trận pháp, tự mình tĩnh tọa điều tức. Tâm thần và linh lực bị tiêu hao lớn, sợ rằng phải bế quan mấy ngày mới khôi phục được.

Sau bốn ngày, con thuyền đã tu bổ xong xuôi, rời khỏi đảo hoang, tiếp tục đi về phía biển rộng, thuận gió trôi đi, cô độc đi về một phía.

Mười ngày trôi qua, trời đất mênh mông, hai mươi ngày trôi qua, phía trước vẫn chỉ là màu xanh của biển, một tháng trôi qua, con thuyền phái Thiên Long như mãi mãi chạy trên biển rộng không thấy bờ.

Trên con thuyền, sự buồn bực và khủng hoảng lan tràn, luẩn quẩn trong lòng mọi người, sắc mặt của các đệ tử cũng dần trở nên mờ mịt.

Sự hưng phấn và ngạc nhiên lúc mới ra biển đã hoàn toàn biến mất, rất nhiều người cảm thán trong lòng, cuộc đời này còn thấy được mặt đất nữa không?

Có người không có việc gì làm nên nằm ngủ say trong khoang thuyền, ngày qua ngày, chỉ thấy mình nước biển không thấy cuối, thật là làm người ta chán ghét, chẳng thà ngủ một giấc còn hơn, ngủ mơ còn có thể thấy được cây cối, sông sâu, núi cao. Cho dù mơ được một cái đảo hoang cũng được!

Có người buồn bực trong lòng, nằm ngang thẳng chân trên boong thuyền, để mặc cho gió biển thổi, thả suy nghĩ bay theo gió. Nghĩ rằng đợi đến lúc thuyền ngừng lại đã đến chỗ đông đúc người, phong cảnh bình dị xinh đẹp.

Có người dựa vào mép thuyền, nhìn về phương xa thật lâu, chờ mong ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.