Vô Tiên

Chương 438: Hang động. (1)



Hang động trên đỉnh ngọn núi rộng khoảng hai, ba dặm, sương trắng mờ mịt bao phủ. Dùng thần thức xuyên qua sương trắng, thấy bên dưới là một hố sâu lớn. Núi chỉ cao bốn trăm, năm trăm dặm thôi, nhưng hang động lại sâu không thấy đáy, vách đá xung quanh dựng đứt, chót vót, càng đi xuống càng chật hẹp.

Mặc dù thần thức không đi được hết đáy hang động, nhưng lại cảm giác được sự nóng rực ở bên dưới, dưới hố sâu đen thui kia, hình như có dung nham nóng chảy đang thiêu đốt.

Lâm Nhất đứng yên giữa không trung, bên dưới sẽ không giống như đợt phun hỏa long trên biển lúc trước chứ? Nếu như vậy, thì bọn họ phải nhanh chóng tìm thức ăn và nước uống rồi đi khỏi đây nhanh. Hắn không cam lòng, muốn đi đến gần đỉnh núi một chút.

Ở cuối thần tức, mây mùi lượn lờ, không có dấu hiệu dung nham phun trào. Mà trong khí lưu nóng rực phun trào bên dưới, có thể thấy được những tia sáng quen thuộc, đang đánh lên vách hang. Sóng chấn động Lâm Nhất khá quen thuộc.

Ở phía dưới có chút kỳ lạ, nhưng bây giờ không phải thời gian thích hợp để điều tra, Lâm Nhất chỉ dừng lại trên đỉnh núi một lát, sau đó bay về phía Đông Nam hòn đảo, chỉ một nén nhang sau, hắn đã đi đến vách đá liên tiếp ở Đông Nam.

Làm cho Lâm Nhất cảm thấy hứng thú chính là địa hình nơi này khác với những nơi khác trên đảo, vách đá cao 10, 20 dặm dựng đứng, ngoảnh mặt ra biển rộng, từ trên cao nhìn xuống u ám sâu hoắc, dường như có một cái động không đáy bên dưới. .

Tò mò, Lâm Nhất xuống khỏi mây trắng, đưa thần thức đến gần, bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ.

Lâm Nhất vui vẻ là vì phía Đông Nam của đảo hoang là nhiều hang động thiên nhiên, mặc dù cao xé trời, đứng chen lấn trong 10, 20 dặm.

Phía dưới hang động có cây cối bao phủ, cây cỏ sum suê, có bóng của động vật nhỏ lóe lên rồi biến mất, làm cho người khác thấy kỳ vui vẻ.

Từ từ trên không trung hạ xuống, Lâm Nhất đi đến gần mép hang động. Ở trong khe nham thạch, có cành cây nhô ra, cành cây này dày đặc chằng chịt, ngăn lại hơn nửa cửa hang động.

Thần thức của Lâm Nhất kéo dài về phía dưới, thấy hang động này chỉ cao hai mươi, ba mươi trượng, phía dưới thông nhau, cây cối thi nhau đón ánh trăng, mặt trời, làm cho hắn cảm thán không ngừng.

Thần thức đi vào trong nham sạch, hơi khác thường, Lâm Nhất thấy được dấu vết của con người. Nhưng tình hình bên trong lại làm sắc mặt Lâm Nhất trở nên kỳ lạ.

Nghĩ một lúc, Lâm Nhất không đi vào hang động luôn, hắn bay lên mây trắng đứng trên không trung. Lâm Nhất nhìn xung quanh một lượt, sau đó bay về phía Đông hòn đảo.

Đám người Mạnh Sơn đi được nửa đêm thì cũng tìm một nơi trên bãi biển ngủ lại. Hơn hai mươi người ngã trái ngã phải lên bờ cát, Lâm Nhất tìm được bọn họ rất dễ dàng. Hắn không đi xuống, chỉ truyền âm.

Dẫn theo đệ tử, đi được nửa đường, nhưng vẫn không yên tâm về hòn đảo xa lạ này, Mạnh Sơn không dám tùy tiện đi về phía trước. Cẩn thận thì không lo, ngủ một giấc rồi nói. Mạnh Sơn vừa ngồi xuống xếp bằng điều tức, bỗng nhiên nghe được giọng nói của Lâm Nhất bên tai, hắn sợ đến mức nhảy dựng lên, làm cho các đệ tử xung quanh ngơ ngác nhìn.

Ngẩng đầu không thấy bóng người, nhưng rõ ràng giọng nói của Lâm Nhất vẫn vang bên ta. Mạnh Sơn kinh hãi, sau đó là vui mừng. Kinh hãi là vì Lâm Nhất đi bên phải, vì sao lại ở gần chỗ hắn, nhưng xung quanh chẳng thấy được bóng con quỷ nào, tiên nhân có thể tùy tiện đến bất cứ đâu trên đảo như vậy sao? Để hắn vui mừng chính là tin tức mà Lâm Nhất đưa đến.

Lâm Nhất dặn dò Mạnh Sơn xong, không nói nhiều nữa, biến mất khỏi bầu trời đêm. Đến lúc hắn quay về nơi đám người Biện Chấn Đạc nghỉ ngơi, đã hết đêm, mặt trời mọc lên ở phía Đông!

Yên lặng nhảy xuống bãi biện, Lâm Nhất không làm ảnh hưởng đến ai, hắn ngồi xuống điều tức.

Tu vi tầng bảy rồi nên Lâm Nhất dùng Bích Vân Sa dễ hơn rất nhiều, bay hai canh giờ trên hòn đảo này, chỉ hơi tốn linh khí một chút, nhưng không làm hắn mệt mỏi.

- Sư đệ, ngươi quay về lúc nào vậy?

Chân Nguyên Tử thấy lâm nhất cách mình không xa, sau đó là đám người Nguyên Thanh và Biện Chấn Đạc. Hơn mười người tỉnh dậy, sau đó nhanh chóng vây quay đến.

Lâm Nhất kể ra những gì hắn nhìn thấy, mọi người đều cảm thấy phấn khởi và kỳ dị về nơi này.

Chân Nguyên Tử cười ha ha nói.

- Lâm sư đệ, may mà có ngươi ! Chúng ta chỉ ngủ một giấc thôi, ngươi đã tìm hiểu hết mọi thứ trên đảo rồi. Cho dù ta trực đêm không ngủ cũng không phát hiện ngươi quay về!

- Ha ha, người phàm tục chúng ta sao có thể so với Lâm công tử được chứ?

Biện Chấn Đạc cười to.

Nguyên Thanh cũng bu lại, tấm tắc nói.

- Đảo hoang này lớn như vậy, đợi chúng ta đi hết một vòng, cũng phải mất mấy ngày mới xong. Tiểu sư thúc chỉ đi hơn hai canh giờ thôi đã đi hết toàn bộ đảo, vậy mà còn thấy được đám người Mạnh trưởng lão. Chẳng lẽ tiểu sư thúc thật sự biết bay sao?

- Ai nói tiêu sư thúc không biết bay! Ngươi chưa từng nghe đệ tử Hổ Sa Đường nói sao?

Nguyên Phong ở bên cạnh nói xen vào.

Nguyên Thanh đẩy Nguyên Phong ra, ngượng ngùng nói.

- Ai bảo ngươi lắm miệng, nếu biết tiểu sư thúc có thể bay một vòng, chúng ta còn cần chạy gãy chân làm gì nữa, ha ha!

Lâm Nhất chỉ cười cười, không nói gì. Hắn có thể nhìn ra được từ nét mặt của Nguyên Thanh sự hâm mộ và hướng về!

Một người quen biết từ lâu, lại là người trong Tiên Đạo, ai có thể giữ được lòng trong như nước, không muốn gì chứ?

Trời đã bắt đầu sáng, mọi người ăn uống loa qua rồi thu giọn, thu dọn xong thì tiếp tục đi.

Đám người vượt qua khe núi như cũ, đi đến bên kia đảo. Tất cả mọi người đều có võ công, đi đường cũng mau, đi ròng rã cả một ngày đường mới dừng chân lại nghỉ ngơi. Đợi đến lúc trời sáng tiếp thì mọi người mới tiếp tục đi.

Lại đi qua một gò núi, địa hình phía trước trước bỗng nhiên phức tạp, toàn là vách núi cao mười, hai mươi trượng, mọi người không hoảng hốt, đã có người lấy dây thừng ra, tìm một tảng đá lớn cột vào, sau đó thả một đầu khác xuống.

Lúc này có thể nhìn ra võ công của ai cao ai thấp, các đệ tử Thương Hải Bang lần lượt đi xuống, Thạch Kiên và Lê Thải Y cũng đi xuống theo, thầy trò Chân Tử Nguyên và Biện Chấn Đạc thì dùng cả tay chân, mượn những vách đá nham thạch nhô ra để dùng kinh không nhảy xuống, làm cho mọi người hét lên từng trận ủng hộ. Lâm Nhất cũng không muốn khoe khoang, học dáng vẻ bò trên dây thừng giống như mấy người.

Bãi cát trước mặt không giống với những chỗ khác, bên trái là nước biển xanh thẳm, bên phải là vách núi cheo leo. Trong vách đá có thể thấy được cây cối mọc, còn có tiếng kêu của chim biển.

Tâm trạng mọi người rất tốt, tiếp tục đi thêm nửa canh giờ nữa, vách núi phía bên phải càng cao. Lại đi không bao xa, trên vách đá có nhiều hang động thiên nhiên, nối liền với nhau, nhìn không đến phần cuối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.