Vô Tiên

Chương 448: Rước họa vào thân. (1)



Lâm Nhất thấy đối phương ngoan cố chống cự, hắn triệu hồi phi kiếm, bóng người hạ xuống.

- Sợ là trên thuyền đối phương có cứu viện.

- Trên thuyền đều là người phàm, ta đã điều tra rồi.

- Không thể tha cho bọn chúng được!

- Vâng!

Lâm Nhất âm thầm cho Giang trưởng lão ở cách đó không xa một ánh mắt, hắn chậm rãi đi trên cát mịn, bước về phía Nhan Bỉnh. Hắn truyền âm cho Giang trưởng lão về kế hoạch giết người, cả hai đều biết không thể để tên Nhan Bỉnh này còn sống được. Nếu không thì phiền phức lớn. Nếu Nhan Gia có hơn mười tên tu sĩ, vậy thì chuyến này xem như xong, chỉ sợ cuối cùng không còn ai sống sót nữa.

- Hãy nghe ta nói một lời.

Nhan Bỉnh hoảng sợ rồi.

Đối mặt với hai người có tu vi không thua hắn, Nhan Bỉnh không có chút phần thắng nào, đặc biệt là người đã giết chết tộc đệ hắn, càng làm hắn kiêng kỵ hơn.

Thấy một già một trẻ vẫn chưa tiếp tục ra tay, Nhan Bỉnh lại dán lên người hai tầng Kim Chung Tráo nữa, xoay ngang phi kiếm trước người, không quên nói tiếp.

- Lúc trước tộc đệ ta lỗ mãng, bây giờ đã thanh toán xong. Hơn nữa, giữa chúng ta hoàn toàn không có thù oán gì, việc này bỏ qua, được không?

- Ồ!

Lâm Nhất nhướng đuôi lông mày lên, chậm rãi dừng chân.

- Tuyệt đối không lừa các ngươi, các ngươi cứ rời đi là được, Nhan Gia tuyệt đối sẽ không truy cứu.

Nhan Bỉnh mừng thầm trong lòng, vội vàng thề thốt.

Lâm Nhất nhếch khóe miệng lên, nói.

- Ta có chuyện không hiểu, không biết ngươi có thể giải thích cho ta được không?

Nhan Bỉnh ngẩn ra, nói.

- Không biết vị huynh đài này muốn hỏi chuyện gì?

- Tộc đệ ngươi tuyên bố chúng ta lấy bảo bối trên đảo, vì vậy, hai huynh đệ ngươi mới giết đồng bạn của ta, lại theo đuôi không buông tha. Trên đảo này có bảo bối gì thế, đáng giá để hai huynh đệ các ngươi động sát ý?

Giọng điệu của Lâm Nhất rất tùy tiện.

- Cái này sao…

Đôi mắt Nhan Bỉnh xoay tròn, thấy sắc mặt của đối phương chìm xuống, hắn vội vàng nói.

- Thật ra cũng không tính là bảo vật gì, chỉ vì ở phía Đông Nam có hang động trong lòng đất, nó tồn tại mấy ngàn vạn năm rồi, bên trong có vài thổ dân ở lại, mà nơi này thì có thảo dược mà nơi khác không có, có tác dụng trong việc luyện chế đan dược. Nhan gia ta phát hiện chỗ này từ mấy trăm năm trước, mỗi năm sẽ đến hái ít dược thảo, có lúc sẽ đưa mấy thổ dân về làm lao dịch. Năm nay đến lượt ta và tộc đệ đi hái thuốc, lại nghe được trong miệng thổ dân rằng có một đám người từng đến. Chúng ta nghĩ có người muốn cướp dược thảo của Nhan Gia ta, nên đuổi đến đây, ai ngờ, ai ngờ đây là hiểu nhầm chứ?

Lâm Nhất bỗng nhiên tỉnh ngộ, hắn gật đầu một cái, lại hơi tò mò hỏi.

- Thì ra là vậy, nền tảng của Nhan Gia các ngươi cũng hùng hậu thật, có thể luyện chế được đan dược, đúng là làm người ta bội phục! Đúng rồi, nghe nói linh khí trong Đại Hạ dồi dào, mới là nơi thích hợp nhất để tu luyện. Vì sao Nhan gia ngươi phải ở trong biển hoang vắng thế này?

Thấy giọng nói của Lâm Nhất trở nên ôn hòa, dường như quên mất trận chém giết vừa rồi, cứ như một tên nhóc nông thôn chưa va chạm xã hội đang hỏi chuyện, Nhan Bỉnh cười lạnh trong lòng, nói thầm, nói cho ngươi cũng không sao, sợ là ngươi chẳng chạy ra được nổi khu vực này. Hắn giả vờ giả vịt nói.

- Đan dược đâu phải là thứ dễ luyện chế, Nhan Gia ta cũng là nhờ có ân huệ của tổ tiên, mới có thể luyện được vài đan dược tăng tu vi nhỏ thôi. Vị huynh đài này đang đi tìm Đại Hạ đúng không? Tất nhiên Đại Hạ chính là nơi lý tưởng để tu luyện, nhưng không phải ai cũng có thể đứng vững gót chân trong đó được.

Tổ Tiên của ta lúc trước cũng là cao nhân trong Đại Hạ, nhưng đắc tội người đồng đạo, nên bất đắc dĩ phải trốn đi, trên đường vô tình phát hiện ra hải đảo có thể tu luyện. Vì vậy tổ tiên ta đưa người trong tộc đến đây, cứ ở vậy trăm năm. Mặc dù chỗ này hoang vắng, nhưng lại thích hợp để tĩnh tâm tu hành, hậu bối chúng ta cũng xem nơi này là nhà mình.

Nhan Bỉnh cũng giống như đã quên mất cừu hận với Lâm Nhất, chậm rãi nói, lời nói thành khẩn, cứ như muốn hóa giải ân oán với đối phương. Nhưng ngoài miệng nói chuyện, hai tay hắn cũng không nhàn rỗi, tùy ý thưởng thức một chiếc thẻ ngọc.

- Dừng tay! Ngươi muốn giở trò gì?

Bỗng nhiên Giang trưởng lão quát to một tiếng.

Thấy mình bị đối phương phát hiện, Nhan Bỉnh cười gằn, ném thẻ ngọc trong tay ra, thẻ ngọc hóa thành ánh sáng biến mất khỏi chân trời.

- Không tốt, đó là thẻ ngọc truyền âm, có thể bay quá ngàn dặm trong chớp mắt.

Dù sao Giang trưởng lão cũng có nhiều kiến thức hơn Lâm Nhất rất nhiều, nhưng vẫn không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn Nhan Bình thực hiện được quỷ kế.

- Hừ! Ta đã truyền âm cho người lớn trong nhà, trong cái hải vực này, không kẻ nào dám giết người Nhan Gia ta đâu, các ngươi sẽ không chạy thoát được!

Nhan Bỉnh đắc ý cười lớn, phất tay chụp một ánh lửa đến chỗ Lâm Nhất, sau đó ngón tay chỉ về phía sau, phi kiếm màu đỏ đậm xoay quanh người hắn hóa thành một con Hỏa Long, gào thét về phía Giang trưởng lão.

Lâm Nhất không quan tâm đến quả cầu lửa trước mắt, bỗng nhiên bóng người nhảy cao hai mươi trượng, người đứng giữa không trung đánh thủ quyết, Lang Nha Kiếm hóa thành một luồng ánh sáng, ầm ầm đánh về phía Nhan Bỉnh.

Phi kiếm của Nhan Bỉnh vừa đánh nát đỉnh phù mà Giang trưởng lão lấy ra, đang muốn nhân cơ hội giết người luôn, đã thấy sát ý mạnh mẽ từ phía sau, một cỗ uy thế cực kỳ mạnh mẽ kèm theo sát ý, hắn tự mình tạo thêm mấy tầng Kim Chung Tráo nữa, sau đó liều mạng đuổi theo đối thủ. Chỉ cần đánh một người chết thôi, hắn có thể thay đổi được ván cờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.