Vô Tiên

Chương 455: Kẻ địch mạnh đuổi theo. (2)



Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên giữa không trung, hai thanh phi kiếm chém vào nhau, ánh lửa chói mắt.

Chim lớn bị lực lượng đánh cho chấn động, nhanh chóng dừng lại. Nhan Thủ Tín trên lưng chim còn ngạc nhiên hơn, hắn ra tay không hề chiếm được chút ưu thế nào, điều này làm cho hắn cẩn thận hơn. Kim Đỉnh Điêu đập cánh, chậm rãi bay lên, không dám đến gần con thuyền nữa.

Lâm Nhất nhảy vọt lên giữa không trung, hắn dùng tất cả lực lượng đánh ra, lại bị đối phương ung dụng chặn lại. Sóng năng lượng làm cho hắn không giữ vững được cơ thể, quẳng ngã kiểu lộn ngược, suýt chút nữa rơi vào trong biển, làm cho mọi người trên thuyền lo lắng hét lên.

Cũng may ở giây cuối cùng, Lâm Nhất cố gắng ổn định cơ thể, nhẹ nhàng nhảy xuống thuyền, chỉ là máu trong cổ họng cuồn cuộn, ngực bị đè nặng, làm cho hắn phải âm thầm điều tức, như vậy mới dễ chịu hơn nhiều.

- Lâm đạo hữu không sao chứ? Đây là thuốc trị thương, ngươi cầm thấy đi!

Giang trưởng lão vẫn đang hoang mang lo sợ, tu vi của đối phương quá cao, chỉ có thể hi vọng rằng Lâm Nhất có thể xoay chuyển càn khôn. Nhưng Lâm Nhất lại bị đối phương đánh bại, điều này làm cho hắn ủ rũ.

Hai chân đứng vững, hắn vươn tay cầm bình ngọc Giang trưởng lão đưa cho, Lâm Nhất dùng ánh mắt oán hận nhìn con chim đen giữa không trung, nói.

- Không sao!

Còn chưa dứt lời, Lâm Nhất đã dẫm Thanh Vân bay lên, tiếp tục bay đến giữa không trung. Mà Lang Nha kiếm thì kêu ong ong bay trên đỉnh đầy.

Nhan Thủ Tín thấy mình cẩn thận quá mức rồi, đối phương bị đánh bay xuống thuyền, hắn hừ lạnh một tiếng tự giễu, sau đó điều khiển Kim Đỉnh Điều nhắm ngay về phía con thuyền, ai biết trong nháy mắt, người trẻ tuổi đó đã chặn trước mặt.

Ồ! Một tên oắt con không biết chui ra từ đâu lại có pháp khí bay! Đó là bảo bối hiếm có đấy! Thấy đối phương không có gì hơn cái này, lại không muốn sống chống lại, Nhan Thủ Tín không hề thấy ngạc nhiên, ngược lại trong lòng thấy nhẹ nhõm hơn.

Ngồi trên lưng chim, ngón tay Nhan Thủ Tín chỉ một cái, một ánh kiếm đón đầu bổ về phía Lâm Nhất vừa bay lên không trung.

Khí thế đối phương mạnh mẽ, Lâm Nhất lại không tránh né, ánh sáng hiện lên trên người hắn, Huyền Thiên Thuẫn bay ra ngoài cơ thể. Hai tay Lâm Nhất bấm pháp quyết, Lang Nha Kiếm vù vù đâm đến.

Thấy đối phương còn có sức lực chống lại, Nhan Thủ Tín nở nụ cười lạnh trên mặt, vung cánh tay lên, một lá bùa kỳ dị bay ra, bỗng nhiên có khói đen toát ra. Trong nháy mắt, khói đen lan rộng khắp người hắn, biến thành một bộ giáp ngăm đen.

- Bùm!

Một ánh lửa lóe lên, trên bộ giáp bị chém ra một đường trắng, Lang Nha kiếm bị ngăn lại.

Lúc này, kiếm của Nhan Thủ Tín cách Lâm Nhất không quá một thước.

Oanh!

Phi kiếm sắc bén kéo theo ánh kiếm, đâm thủng Huyền Thiên Thuẫn một tấc, sau đó không hề đâm vào được nữa.

Trên mây trắng, bóng người Lâm Nhất lung lay một chút. Nhan Thủ Tín thấy vậy, tiếp tục bấm thủ quyết, phi kiếm kêu ong ong, tiếp tục đâm về phía Huyên Thiên Thuẫn.

Con ngươi của Lâm Nhất co rút lại, vội vàng thúc giục linh khí đưa vào Huyền Thiên Thuẫn. Lúc này ánh sáng trắng mới lóe lên, ngăn cản phi kiếm của đối phương. Trong lòng yên tâm hơn. Hắn liên tục đánh chỉ quyết, Lang Nha Kiếm điên cuồng đâm như mưa xuống người đối thủ.

Ai biết, chuyện bất ngờ lại xảy ra! Chỉ thấy con chim đen giữa không trung kia vỗ cánh, làm cho gió lớn nổi lên, hóa giải hơn nửa uy năng của Lang Nha Kiếm.

Chim lớn ghê tởm! Trong sự khiếp sợ, trong lòng Lâm Nhất sinh ra ý lạnh! Tên nhà họ Nhan này có tu vi không bình thường, hai bên đánh nhau đã khó chống lại rồi. Hơn nữa, bây giờ còn có một con súc sinh khó chơi thế này, chẳng lẽ hôm nay không thoát khỏi kiếm nạn này sao.

Khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, Lâm Nhất vẫn chưa loạn, hắn tiện tay lấy vài lá phù ném ra ngoài. Lập tức, một luồng hỏa diễm đổ ập về phía một người một chim.

Oắt con, đó là Hỏa Cầu Phù của Nhan Gia ta! Nhan Thủ Tín vỗ nhẹ lên người Kim Đỉnh Điêu phía dưới. Chim lớn đập cánh, gió mạnh nổi lên, thổi quả cầu lửa bay ngược ngổn ngang!

Hừ! Ta muốn xem ngươi có bản lĩnh gì! Vẻ mặt Nhan Thủ Tín hiện lên sự đắc ý, bỗng nhiên chim lớn phía dưới gào thét, suýt chút nữa hất thẳng hắn xuống, làm cho Nhan Thủ Tín chảy một người toàn mồ hôi lạnh.

Kim Đỉnh Điêu khác thường, Nhan Thủ Tín không dám coi khinh, hắn vội vàng kiểm tra, thấy một mắt của con chim chảy máu me đầm đìa, đã bị mù.

Đau lòng cho Kim Đỉnh Điêu, Nhan Thủ Tín tức giận đến mức co quắp khóe miệng, cánh môi run run. Hóa ra là một ánh kiếm đỏ đậm kẹp trong quả cầu lửa bay ra, làm cho hắn và con chim không kịp đề phòng, nên mới bị trúng chiêu.

- Oắt con kia, ngươi có thể dùng hai thanh phi kiếm! Dám giết con cháu ta, làm chim của ta bị thương, Nhan Thủ Tín ta không nhịn được ngươi!

Nhan Thủ Tín lấy thuốc trị thương ra bôi cho Kim Đỉnh Điêu, ngón tay hắn nhanh chóng chỉ ra, phi kiếm lóe lên ánh sáng lạnh, hung hăng đâm về phía trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.