Vô Tiên

Chương 46: Ngô Đạo Tử (2)



Mặc dù tướng mạo của Ngô Đạo Thanh thô tục nhưng lấy thân phận của người đọc sách cũng có một phu nhân xinh đẹp hiền lành. Bất đắc dĩ, nhà gặp biến cố lớn, nữ tử cùng con trai bơ vơ không chỗ nương tựa, coi như là người bạc mệnh.

Ngô Đạo Thanh ở trên núi mấy năm rơi vào một tiếng theo phỉ, không thể ở tiếp trong nhà, không thể làm gì khác hơn là dẫn theo con trẻ bảy tám tuổi lưu lạc khắp nơi. Mấy tháng trước khi đi tới Huyền Nguyên Quan này, phụ tử hai người xem như có chỗ ra chỗ nào, nào ngờ bị quan chủ thật sự tới cửa.

Thấy Ngô Đạo Thanh cũng là một người cực khổ, Lâm Nhất thầm nghĩ rồi hỏi:

- Không biết sau này phụ tử các ngươi tính đi đâu?

Ngô Đạo Tử ảm đạm cười, lắc đầu. Lâm Nhất còn nói thêm:

- Nếu ta để phụ tử các ngươi ở đây trông coi đạo quan, hai người có thể bằng lòng không?

Ngô Đạo Tử nghe vậy thì thoáng ngẩn người ra, nhìn đôi mắt trong như nước suối của Tiểu Nhất thì thấy rõ hắn không giống giả vờ, trên mặt không nhịn được vui mừng, vội vàng kéo Thiên Phúc, cúi người hành lễ nói cám ơn:

- Cảm ơn Lâm Nhất đạo trưởng đã thu giữ! Hai phụ tử ta nhất định sẽ trông coi đạo quan thật kỹ.

Thiên Phúc cũng nói theo:

- Đa tạ đạo trưởng thu giữ!

- Ha ha! Đạo quan chung quy cũng phải có người ở. Ngô Đạo Tử, ngươi vẫn làm quan chủ Huyền Nguyên Quan này đi!

Trong lòng Lâm Nhất cũng thoải mái hơn.

- Vậy… vậy làm sao được...

Ngô Đạo Tử kinh ngạc nói.

- Sao lại không được? Huyền Nguyên Quan ta truyền thừa nghìn năm, đến nay xuống dốc như vậy, chỉ còn lại một mình ta mà thôi. Lúc này hai cha con ngươi bằng lòng gia nhập Huyền Nguyên Quan là một chuyện tốt!

Lâm Nhất không phải không lo lắng. Hắn lo lắng sau này mình đi du lịch khắp thiên hạ, Huyền Nguyên Quan này lại không có người trông coi, chỉ sợ sẽ thật sự biến thành một đống đổ nát. Bây giờ có thêm phụ tử Ngô Đạo Tử, mặc dù truyền thừa Huyền Nguyên Quan khó có thể kéo dài tiếp, nhưng hắn cũng không cần lo lắng nữa.

- Thiên Phúc bái kiến quan chủ!

Đứa trẻ thông minh cơ trí đi tới thi lễ, Ngô Đạo Tử không ngăn cản, trái lại vui mừng nhìn con trai.

Lâm Nhất chưa bao giờ bị người bái lạy như vậy, hắn bị dọa cho giật mình, muốn trốn nhưng phải cố gắng nhịn xuống.

Ngô Đạo Tử thấy đối phương không ngang ngược, cũng đi tới thi lễ, bị Lâm Nhất vội vàng giơ tay đỡ, trên mặt lúng túng nói:

- Ngô đạo trưởng đừng làm như vậy, Huyền Nguyên Quan ta chỉ có ba người chúng ta mà thôi, không cần đa lễ!

Ngô Đạo Tử chỉ cảm thấy có một luồng khí vô hình nâng mình lên, thắt lưng căn bản không cúi xuống được thì trong lòng ngạc nhiên. Mặc dù Huyền Nguyên Quan này đã xuống dốc nhưng truyền thừa không tầm thường. Ông ta ở trong sơn trại lâu, coi như cũng có chút kiến thức.

- Quan chủ thật sự có võ công rất giỏi.

Trong lòng Ngô Đạo Tử thầm tán thưởng một câu.

- Ha ha! Gọi ta Lâm Nhất là được rồi.

Lâm Nhất cười nói. Đối mặt với Huyền Nguyên Quan đổ nát thê lương chỉ có ba người, gọi quan chủ khiến người ta cảm thấy không được tự nhiên.

Vẻ mặt Ngô Đạo Tử cũng ung dung hơn rất nhiều, hỏi:

- Không biết Lâm đạo trưởng đang ở đâu?

- Ta ở trong sơn cốc bên dưới, canh giữ bên mộ của sư phụ. Ngô đạo trưởng cứ ở trên núi là được, không cần suy nghĩ nhiều.

Lâm Nhất nói tiếp:

- Đại điện này cùng nhà kề cũng có thể ở lại, hai cha con ngươi tùy ý đi.

- Quan chủ! Ngài có thể thu ta làm đồ đệ sao?

- A?

Lâm Nhất xoay người nhìn lại, thấy gương mặt Thiên Phúc linh hoạt, dáng vẻ thông minh nhanh trí làm người ta yêu thích. Hắn lắc đầu cười nói:

- Ngươi gọi ta đại ca cũng được, ta mới bao nhiêu tuổi, sao có thể nhận đồ đệ? Không được.

Thiên Phúc sốt ruột nói:

- Đạo trưởng có võ công lợi hại như vậy, sao lại không thể nhận đồ đệ?

Vẻ mặt cậu đầy trông mong.

Ngô Đạo Tử cũng nhìn về phía Lâm Nhất với ánh mắt khẩn cầu. Nếu như Lâm Nhất có thể truyền thụ võ công cho Thiên Phúc, sau này hai cha con mình cũng có thêm chỗ dựa.

- Chuyện này...

Nhìn dáng vẻ của Thiên Phúc, lại nhìn vẻ mặt lo sợ bất an của Ngô Đạo Tử, Lâm Nhất đi qua đi lại mấy bước, suy nghĩ một lát mới ngẩng đầu nhìn về phía hai người nói:

- Chuyện thu đồ đệ tạm thời không nhắc tới. Tuy nhiên ta có thể dạy Thiên Phúc võ công, truyền thừa có thể truyền thụ trong Huyền Nguyên Quan, ta đều sẽ truyền lại cho hai cha con ngươi.

- Đồ nhi bái kiến sư phụ!

Thiên Phúc không đợi Lâm Nhất dứt lời đã lại nhảy dựng lên quỳ gối xuống đất dập đầu bịch bịch mấy tiếng.

Lâm Nhất vội vàng lùi lại mấy bước và la lên:

- Ta cũng không nói sẽ thu ngươi làm đồ đệ!

Phụ tử hai người thần giao cách cảm, Ngô Đạo Tử cũng hành lễ đáp tạ.

- Sư phụ có thể không xem ta làm đồ đệ, nhưng trong lòng đồ đệ, sư phụ chính là sư phụ!

Thiên Phúc lưu loát đứng lên, trên gương mặt đầy hưng phấn nói.

Hài tử này còn thông minh hơn so với mình lúc mười tuổi, nhưng mình cũng mới có mười sáu tuổi thôi!

Nhìn quần áo của bản thân cũ nát, làm gì có chút dáng vẻ của đạo sĩ chứ. Vừa bị gọi là quan chủ, đạo trưởng, bây giờ lại bị người gọi là sư phụ, điều này...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.