Vô Tiên

Chương 497: Xem mạng như cỏ rác (2)



Trong lúc kinh ngạc, Trịnh Cừ âm thầm lưu ý, phía trên ngân đao có ánh xanh, nhất định là có bôi kịch độc, nếu bị bổ trúng trong giây lát có thể không sao nhưng lại mất mặt. Ngón tay hắn điểm nhẹ, một đường kiếm quang bay ra kêu “Đinh đương” hai tiếng, lại đánh bay ngân đao tập kích ra ngoài.

Trịnh Cừ vừa định thở phào đã thấy lại có một đường ánh sáng bạc đột nhiên thoáng hiện, lao thẳng đến nữ tử vừa bị ép cho dừng tay.

Giữa không trung truyền đến một tiếng kêu thảm của Lê Thái Y, tay chân nàng không có cách nào nhúc nhích, ngực bị đường ánh sáng bạc kia xuyên qua khiến mưa máu bắn ra, giống như một cầu vồng bụi rơi xuống.

Lê Thái Y sử dụng ra một sát chiêu cuối cùng lại bị Thanh Phong Phù cuốn lấy, bị Trịnh Dũng lấy Phi Kiếm Phù ra, một đường kiếm quang xuyên qua ngực, chỉ là hai mắt nàng nóng như lửa, căm tức nhìn kẻ địch.

- Trịnh Dũng, không được giết người!

Trịnh Cừ bất lực hô to một tiếng.

- Nữ tử này có thủ đoạn độc ác, giết thì giết, sư huynh cần gì phải khiếp sợ!

Một đòn thuận lợi, Trịnh Dũng cười gằn.

Bịch, Lê Thái Y ngã xuống trên mặt đất.

- Lê cô nương!

Biện Chấn Đạc bi thương hô một tiếng, không để ý gió lớn đuổi theo phía sau đã lao thẳng tới. Nhưng hắn vừa dừng một chút đã bị Thanh Phong Phù trói lại. Hắn ra sức giãy giụa, hai mắt đỏ ngầu và không ngừng mắng to.

- Đám chó má các ngươi ỷ mạnh hiếp yếu, có giỏi đừng dùng pháp thuật gì đó, tới đấu cùng gia gia!

Lê Thái Y là người hào sảng, tính tình nóng giống như lửa lại thêm trên người còn có thù nhà, sao có thể chịu nhục, một mình theo mọi người rời bến. Một nữ tử có can đảm không thua kém đấng mày râu, rất hợp với tính tình của Biện Chấn Đạc. Lâu ngày, hắn đã xem nàng như con cháu mình.

Khi thấy một nữ tử như Lê Thái Y sắp chết thảm, Biện Chấn Đạc buồn bực, lửa giận thiêu đốt!

- Đồ kiến hôi thấp hèn, đúng là không biết sống chết, ta lại đưa ngươi vào luân hồi!

Trịnh Dũng bị Biện Chấn Đạc mắng thì tức giận lại móc ra một tấm kiếm bùa.

- Ha ha! Vi huynh giúp sư đệ!

Theo một tiếng cười gian vang lên, một đường kiếm quang bay qua, đúng là xuyên qua gáy của Biện Chấn Đạc, chém đầu hắn xuống.

- Ta giết!

Một cái đầu bay lên, tiếng mắng chửi của Biện Chấn Đạc chợt ngừng lại. Một dòng máu nóng bắn ra, cơ thể không đầu đi về phía trước vài bước mới ngã xuống.

- Bang chủ!

- Biện huynh!

Vành mắt Chân Nguyên Tử muốn nứt ra, bi thương hô to một tiếng.

Bất kể có mâu thuẫn gì cùng Biện Chấn Đạc, dù sao bọn họ cũng quen biết nhiều năm. Chân Nguyên Tử vẫn luôn tính tình, võ công của hắn. Trên đường đi, hai người ngoài mặt như luôn mâu thuẫn, nhưng thật ra trong lòng bọn họ hiểu rõ, chuyện đã qua tiêu tan thành mây khói từ lâu. Chỉ là hai người không bỏ xuống được mặt mũi để giảng hòa mà thôi! Ai có thể ngờ, đảo mắt đã trở thành âm dương cách trở.

Mạnh Sơn khiếp sợ trước biến cố liên tục xảy ra, trong lòng hỗn loạn. Có lẽ là đồng mệnh tương liên, hắn không để ý tới Thanh Phong Phù đã bị trói ngã xuống đất. Hai người Nguyên Thanh cùng Nguyên Phong thấy kết quả của sư phụ mình quá bi ai mà phát điên, trong lúc nóng ruột bị trói chân trói tay cũng không thể thoát đi được.

Ở đó chỉ có Chân Nguyên Tử với tay áo tung bay, cố gắng chống đỡ không ngã. Hắn nhào tới bên thi thể của Biện Chấn Đạc, vẻ mặt đầy đau thương, tay chân lập tức căng thẳng nhưng hắn không hề cảm giác được.

- Ha ha! Ra mắt các vị sư huynh đệ, ta tới chậm rồi!

Người vừa rồi thi triển phi kiếm chém giết Biện Chấn Đạc chính là Trịnh Tế đi vòng Tây Sơn đến, phía sau hắn còn có hai người Trịnh Kim cùng Trịnh Đồng.

Trịnh Tế không quan tâm tới cảnh đẫm máu trước mặt, trái lại lộ ra nụ cười lạnh lùng.

- Đa tạ sư huynh cứu giúp!

Trịnh Dũng tiết kiệm được một tấm kiếm bùa nên tâm tình không tệ.

Vẻ mặt Trịnh Cừ thâm trầm, chán ghét nhìn Trịnh Tế nói:

- Sao lại tự nhiên ra tay giết người chứ? Không phải ngươi nói vườn thuốc bị hủy rồi sao? Nhìn ngươi dường như không có việc gì lại làm ra chuyện giết chóc như vậy, chuyện này phải kết thúc thế nào đây? Ngươi chờ nghe trưởng bối trong tộc chất vấn đi!

- Ha ha!

Trịnh Tế cười khan hai tiếng, giả vờ chắp tay một cái nói:

- Sư huynh! Đồng bọn của những người này cứng rắn xông qua vườn thuốc của ta, còn phá huỷ trận pháp bảo vệ vườn làm cho dược thảo bị hủy hoại hầu như không còn! Sư đệ ta nghi ngờ bọn chúng đặc biệt tới đây với mưu đồ bất chính. Ngay trước mặt sư huynh, ta làm sao dám nói linh tinh? Hai sư đệ Trịnh Kim cùng Trịnh Đồng cũng có mặt, không tin thì sư huynh lại hỏi bọn họ xem. May mà sư huynh ra tay đúng lúc, bắt đồng bọn của kẻ gây họa, nếu không mới không dễ ăn nói về chuyện này!

- Đúng vậy! Đúng vậy! Lúc đó hai người chúng ta cũng có mặt. Đám người bọn họ có một già một trẻ trong tiên đạo ngang ngược vô lý, mạnh mẽ phá hủy vườn thuốc. Hai huynh đệ ta cùng Trịnh Tế sư huynh khó địch nổi đối thủ đành phải chạy ra. Vẫn là Trịnh Cừ sư huynh dũng mãnh phi thường đã bắt những người này lại, không lo hai người gây chuyện kia không tới cửa.

Trịnh Kim vội vàng bảo đảm. Hắn cùng Trịnh Đồng thấy xảy ra mạng người thì biết đã lớn chuyện, bản thân cũng là người khởi xướng nên chỉ có thể cắn răng nói loạn theo Trịnh Tế.

Thấy mấy sư đệ không có một người là chiếc đèn cạn dầu, Trịnh Cừ có chút bất đắc dĩ lắc đầu. Việc đã đến nước này, hắn có suy nghĩ nhiều cũng vô ích, nên phân phó dẫn người đi. Bất kể người gây họa thật sự có thể tới cửa hay không, muốn giải quyết tốt hậu quả chuyện này thì vẫn cần trưởng bối trong tộc định đoạt.

- Ỷ mạnh hiếp yếu, lạm sát kẻ vô tội, các ngươi đều đáng chết...!"

Một tiếng nói bi thương phẫn nộ đột nhiên vang lên trong không trung.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.