Vô Tiên

Chương 499: Thời điểm đi hay ở (2)



Lần đầu tiên Chân Nguyên Tử tỏ ra khinh thường những tiên nhân này.

Trịnh Tế tức giận thở hổn hển, chỉnh lại quần áo, ánh mắt đối phương xem thường như vậy khiến cho người ta phát điên. Gương mặt hắn đã vặn vẹo, chỉ muốn nghiên đối phương ra làm tro!

Trịnh Tế thò tay triệu hồi phi kiếm, nhìn xung quanh rồi gào thét:

- Ta muốn giết người, đừng ai ngăn cản được, ta phải giết chết hắn, ta phải giết chết hắn!

Các sư huynh đệ đồng môn thấy Trịnh Tế giống như chó điên thì trong lòng biết vừa rồi hắn bị mất mặt nên nóng lòng trả thù, không có ai dám hé răng. Trịnh Cừ cũng nhắm hai mắt lại, không muốn quản thêm nữa!

Thấy không ai dám lên tiếng, trong lòng Trịnh Tế của thấy dễ chịu hơn. Khi hắn đang định lấy phi kiếm ra giết chết đối phương, đột nhiên có người quát:

- Ngươi dám!

Trịnh Tế sửng sốt. Vào lúc này còn ai dám gây khó dễ cho mình? Đây không phải là giọng nói Trịnh Cừ, vậy là ai?

Tất cả mọi người ở đó đều nhìn theo tiếng nói phát ra. Chỉ thấy ở phía nam có một bóng người lướt nhanh tới giống như một trận gió cuốn. Tiếng quát còn chưa dứt, đối phương đã xuất hiện. Đó là một người trẻ tuổi mặc áo bào màu xám, một tay giữ lấy một nữ tử xinh đẹp. Lông mày người này dựng ngược vẻ mặt đầy giận dữ. Phía sau cách đó không xa còn có một lão già râu bạc cũng nắm lấy hai nam tử đang đạp gió lao đến.

Lâm Nhất tới, chỉ là hắn vẫn tới chậm.

Lâm Nhất không ngờ được chuyện sẽ trở nên tệ như vậy. Hắn có dự cảm lại không thể tin được đối phương có thể giết người ngay trên đường.

Cùng Giang trưởng lão thi triển Ngự Phong Thuật, trong lòng cũng bất an nhưng không ngờ tình hình còn vượt ra ngoài dự đoán. Vừa vào cửa thành phía nam, trong thần thức của ông đã nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu cùng người nằm trước khách sạn.

Ban đầu Lâm Nhất đi sau lưng Giang trưởng lão, thấy tình cảnh này, hắn làm sao còn có thể giữ được bình tĩnh nữa. Nhất là khi hắn nhìn thấy Chân Nguyên Tử dùng một chưởng đánh bay Trịnh Tế, lại bị phi kiếm xuyên qua cơ thể.

Hắn lập tức chạy tới nhanh như chớp. Khi nhìn thấy Trịnh Tế muốn ra tay giết người, thân hình hắn vừa rơi xuống đất đã thả hai nữ tử trong tay ra, truyền âm cho Giang trưởng lão bảo ông chăm sóc cho hai nàng, sau đó nhảy vào nhanh như một trận gió lốc.

- Sư huynh!

Sau khi Lâm Nhất quát bảo Trịnh Tế ngừng lại liền lao thẳng đến phía trước Chân Nguyên Tử, thấy toàn thân hắn đầy máu nhưng vẫn đứng thẳng với khí thế ép người.

Lâm Nhất cực kỳ hoảng sợ. Hắn làm sao không nhìn ra được Chân Nguyên Tử đã dùng hết sức sống, cố gắng chống đỡ.

Hai ngón tay lướt đi như bay, Lâm Nhất lập tức chặn lại huyệt đạo trên thân của Chân Nguyên Tử, lại nắm cổ tay Chân Nguyên Tử và truyền linh lực vào trong kinh mạch. Suy nghĩ một lát, hắn vẫn chưa yên tâm lại móc hồ lô rượu bên thắt lưng rót vào trong miệng đối phương.

Chân Nguyên Tử đã nói không ra lời, chỉ là trong đôi mắt nhìn chăm chú vào Lâm Nhất đầy vẻ vui mừng. Rượu từ trong miệng tràn ra, đôi mắt Chân Nguyên Tử chậm rãi khép lại, trong giây lát, cơ thể đã mềm nhũn xuống.

- Sư huynh...!

- Sư phụ...!

Một tay ôm lấy Chân Nguyên Tử, Lâm Nhất lòng nóng như lửa đốt. Hắn quay đầu thoáng nhìn đám người Mạnh trưởng lão nằm trên mặt đất, đưa tay chộp vào trong không trung.

Có mấy tiếng lách cách vang lên, mấy người gần đó đã thoát khỏi sự trói buộc.

- Mạnh trưởng lão, Nguyên Thanh, Nguyên Phong, nhanh lấy thuốc trị thương ra cho đạo trưởng nuốt vào!

- Ta có đan dược Thiên Long phái!

Mạnh Sơn xông tới đón lấy Chân Nguyên Tử, Nguyên Thanh và Nguyên Phong cũng vội vàng vây quanh.

Lâm Nhất nhìn thấy ba người luống cuống tay chân cho Chân Nguyên Tử uống thuốc, trong ánh mắt của hắn lộ vẻ suy tư. Sức sống của Chân Nguyên Tử tan rã, hơn nữa kinh mạch trong cơ thể khác hẳn mọi ngày. Đây là vì sao?

- Hừ! Bận rộn loạn làm gì chứ! Nhanh tới nhận lấy cái chết đi!

Giọng nói Trịnh Tế lại vang lên không đúng lúc.

Lâm Nhất bỗng nhiên xoay người, đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh và hít mũi. Một mùi máu nồng nặc rót vào đầu. Hắn nhìn thi thể đầy máu nằm trên mặt đất. Biện Chấn Đạc chết không nhắm mắt, hai mắt trợn tròn vẫn lộ vẻ uy phong. Lê Thái Y giống như bông hoa bị héo úa, hồn đã bay xa! Gương mặt kiều mị quen thuộc vẫn luôn được gấm ngũ sắc che kín, giờ đã hương tiêu ngọc vẫn.

Hai người vừa rồi còn sống, vẫn chuyện trò vui vẻ với hắn, giọng nói và nụ cười dường như còn hiện rõ trong tâm trí, nào ngờ trong lúc xoay người đã người quỷ hai đường, âm dương cách biệt!

Mạng người thật sự chẳng khác gì cỏ rác sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.