Vô Tiên

Chương 558: Khách tới trong mưa (1)



Phía sau hắn ta có hai người khoảng hơn hai mươi tuổi, ánh mắt như hổ đói, cũng ấn tay lên chuôi đao và đi vào tửu quán với dáng vẻ không coi ai ra gì.

Nam tử dẫn đầu cũng không để ý bàn bên cạnh còn có người, kéo ghế ngồi xuống. Tạ cô nương cùng Liễu nhi sợ tới mức vội vàng đứng dậy né tránh.

- Con người ngươi thật vô lễ! Không thấy bàn này đã có người rồi sao?

Trong tửu quán, giọng nói trong trẻo của Liễu nhi vang lên, lộ rõ sự bất mãn. Ba người này quá vô lễ, cũng không xem bàn này có người hay không đã tự ý ngồi xuống. Bọn họ để chủ tới mình ở đâu?

Vẻ mặt nam tử kia thâm trầm liếc nhìn Liễu nhi rồi trợn mắt lộ vẻ không kiên nhẫn. Một trong hai người trẻ tuổi vỗ bàn một cái, trừng mắt và bực bội nói:

- Tiểu nha đầu đừng có ầm ĩ! Cút sang một bên!

Dáng vẻ dối phương hung ác làm cho Liễu nhi khiếp sợ đến mức lùi lại một bước tới sát bên cạnh tiểu thư, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ không cam lòng nhưng chỉ bĩu môi, không dám lên tiếng. Tạ cô nương cũng nhíu mày, vẻ mặt vẫn tính là bình tĩnh. Ba nam tử đối diện có cử chỉ thô bỉ, lời nói và việc làm vô lễ, thực sự làm cho người ta chán ghét. Nhưng chủ tớ mình đều là nữ tử yếu đuối, không thể, cũng xem thường việc tranh chấp với bọn họ.

Nam nhân sao có thể tự nhiên bắt nạt nữ tử chứ? Ba người làm ác, chọc giận đệ tử Thiên Long phái, Mộc Thanh Nhi cũng bị tức giận lộ rõ trên mặt, tay cầm lấy thanh đoản kiếm, hàm răng nghiến chặt. Chỉ là Mạnh trưởng lão cùng Lâm Nhất còn không lên tiếng, không có người nào dám tùy tiện ra mặt.

Nguyên Thanh vốn đang cười đùa với Liễu nhi, chỉ một lát mà hai người lại giống như đã thân quen, tất nhiên chẳng khác nào một đôi huynh muội.

Thấy Liễu nhi bị ủy khuất, đôi mắt to tuyệt đẹp bị che phủ một màn nước, Tạ cô nương cũng là xinh đẹp quyến rũ, lại đáng thương không chỗ nương tựa, Nguyên Thanh không nhịn được mà đứng dậy trách mắng:

- Ngươi là nam tử sao có thể mất mặt nam nhi, sao có thể làm ra được chuyện bắt nạt nữ tử chứ!

Ba người kia hẳn cũng là nhân vật ngang ngược kiêu ngạo đã lâu, căn bản không để ý tới đám người trong tửu quán, sau khi chiếm bàn ngồi xuống, bọn họ cao giọng gọi tiểu nhị mang cơm canh, vẫn là dáng vẻ vênh váo khinh người.

Không ngờ có người vì chút chuyện nhỏ mà giận dữ bất bình, vậy chẳng phải là muốn vuốt râu hổ râu sao? Nam tử dẫn đầu cười lạnh, ngồi ngay ngắn. Hai người trẻ tuổi kia lại bỗng nhiên đứng dậy, xiết chặt chuôi đao. Một người quan sát Nguyên Thanh từ trên xuống dưới, cười gằn nói:

- Tiểu tử, ngươi muốn học làm anh hùng cứu mỹ nhân à? Ta khuyên ngươi đừng tự tìm khổ cho mình!

Tạ cô nương thấy Nguyên Thanh đứng ra vì chủ tớ mình, trong ánh mắt có phần cảm kích nhưng lại thoáng hiện vẻ buồn rầu. Liễu nhi cảm thấy ca ca này là người tốt, tốt nhất nên giáo huấn ba kẻ xấu kia một trận mới phải!

- Sư huynh?

Nguyên Phong ở phía sau nhắc nhở một tiếng, Nguyên Thanh thầm rùng mình, quay đầu liếc mắt thấy Lâm Nhất cầm bát trà, cúi đầu làm như đang uống. Hắn không do dự nữa, ngửa đầu cười nói:

- Đường không hề bằng phẳng, lại phải có người giẫm lên. Dựa vào bản lĩnh của hai ngươi mà cũng muốn đi ngang ngược không chút e ngại, khó tránh khỏi không biết tự lượng sức mình!

Nguyên Thanh nói, làm cho nam tử dẫn đầu kia không thể ngồi yên được nữa. Hắn ta xoay người lại, hừ lạnh nói:

- Chẳng lẽ ngươi cũng là một người luyện võ?

- Ta tính là người luyện võ gì chứ!

Nguyên Thanh bật cười, nói:

- Ta chẳng qua biết mấy chiêu giết chó bắt gà ở nông thôn mà thôi, nhưng ta cũng xem thường những hành vi ỷ mạnh hiếp yếu, khiến cho người ta khinh thường!

Trong mắt nam tử kia lóe lên sự hung ác, ánh mắt thâm trầm nhìn xung quanh, trên mặt đã dần lộ rõ sát khí. Hắn ta chậm rãi đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Nguyên Thanh cười lạnh nói:

- Những người này đều cùng một phe với ngươi sao?

Trên gương mặt tuấn tú của Nguyên Thanh thoáng mỉm cười giễu cợt, nói:

- Ta lại chỉ có một người, những người khác không liên quan tới ta!

- Thiếu minh chủ, cần gì dài dòng với tiểu tử nhà quên ày chứ, cứ một đao chém chết hắn cho rồi!

Tay của hai người trẻ tuổi kia ấn vào chuôi đao, trong mắt lộ ra sự hung hãn và nóng lòng muốn thử.

Nam tử kia ngăn cản hai người, ánh mắt đảo qua Mạnh trưởng lão, Lâm Nhất và đám người Nguyên Phong, im lặng một lát, hai tay hắn ra ôm quyền nói với Nguyên Thanh:

- Ta là Lan Lăng minh Phó Chính Nam, không biết vị huynh đệ này xưng hô như thế nào!

- Lan Lăng Minh?

Trong lòng Nguyên Thanh nói thầm, người này còn là thiếu minh chủ, xem ra Lan Lăng minh cũng không phải tốt lành gì.

Vẻ mặt người kia kiêu căng, vênh váo hống hách nói:

- Quận Lan Lăng có bốn mươi tám huyện duy nhất chỉ có đồng minh giang hồ, phó mỗ bất tài, hổ thẹn làm chức Phó minh chủ.

Người này dừng lại một lát mới cười lạnh nói:

- Chẳng lẽ vị huynh đệ này đến từ dị vực, ngay cả Lan Lăng minh ta cũng không biết lại dám can thiệp vào chuyện này sao?

Nguyên Thanh gãi tai, cười kỳ quái một tiếng:

- Ha ha! Hóa ra là Phó... Phó minh chủ, danh hiệu thật lớn, thật uy phong, lại chuyên làm những chuyện ức hiếp nam nữ, thật nực cười!

Phó Chính Nam cũng là người lão luyện trong giang hồ, thấy Nguyên Thanh một thân một mình lại không hề sợ hãi thì không khỏi liếc nhìn đám người còn lại trong tửu quán, âm thầm đề phòng. Ai ngờ hắn ta lấy ra danh hiệu của Lan Lăng minh, trái lại còn dẫn tới sự châm biếm của đối phương.

Hắn ta ở trong chốn giang hồ có địa vị hiển hách, ai thấy thiếu minh chủ hắn ta mà không phải nhường nhịn vài phân. Hai nữ tử yếu đuối nhường bàn cũng là chuyện đương nhiên. Tiểu tử ngươi lại đang làm chuyện gì vậy? Không phải nhìn ra những người trong tửu quán này đều cùng một phe, lão tử đã không cần nói nhiều như vậy rồi! Tiểu tử thối, cho ngươi mặt mũi mà ngươi còn không biết điều, vậy đừng trách ta trở mặt vô tình.

Phó Chính Nam thẹn quá thành giận, sát khí ép người cuốn ra, vẻ mặt thâm trầm nói:

- Ngươi dám bôi nhọ Lan Lăng minh ta thì đúng là lá gan không nhỏ đâu. Đi ra ngoài cho ta xem thử ngươi có công phu giỏi tới đâu!

Dứt lời, tay hắn ta ấn lên chuôi đao và đi ra khỏi gian nhà lá. Hai người trẻ tuổi kia cũng nhìn g Nguyên Thanh hừ lạnh một tiếng rồ đi theo ra ngoài.

Nguyên Thanh không để ý cười nói:

- Tưởng ta sợ ngươi sao!

Hai bên con đường trong núi đều là cây cối tươi tốt, xanh um, mưa núi bay nghiêng, sương mù dâng lên, ngược lại cũng là một phong cảnh đẹp. Chỉ là đột ngột xuất hiện thêm mấy người không phù hợp đã phá hỏng mất cảnh đẹp này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.