Vô Tiên

Chương 559: Khách tới trong mưa (2)



Nguyên Thanh rất sợ Lâm Nhất ngăn cản nên vội đi theo ba người Phó Chính Nam, bước vào trong mưa.

Trong lòng Mạnh trưởng lão lo lắng, lại thấy Lâm Nhất cầm bát trà uống mãi, căn bản không có ý ngăn cản, ông cũng chỉ đành phải im miệng không nói. Dù sao huynh đệ Nguyên Thanh là sư điệt của người ta. Lâm Nhất làm sư thúc cũng không ra, Mạnh Sơn làm người ngoài càng không dễ xen vào việc của người khác.

Những đệ tử của Thiên Long phái kia đều rất hưng phấn. Mỗi người đều ngồi ở gần ven đường xoa tay. Các đệ tử phía sau cũng đứng dậy, vươn cổ nhìn xung quanh. Dọc đường đi quen thấy tu sĩ diễu võ dương oai, nên bọn họ tự ti mặc cảm mà quên mất sự tồn tại của mình. Bây giờ, cuối cùng cũng có một trận đấu trên giang hồ lâu ngày không gặp, khiến huyết mạch của người ta sôi sục run rẩy, đam mê cũng đã trở về.

Giang hồ là trời đất thuộc về bọn họ! Mà bọn họ chỉ thuộc về giang hồ.

Tạ cô nương cùng Liễu nhi ngồi cùng một chỗ, trong mắt đầy vẻ quan tâm nhìn chăm chú vào bóng lưng hào hiệp của Nguyên Thanh. Nam nhi nhìn anh tuấn, làm người hào phóng lại có can đảm gánh vác như vậy cũng không nhiều. Liệu người này có địch lại nổi ba người hung ác kia không?

- Nguyên Thanh đại ca thay Liễu nhi giáo huấn bọn họ một trận...

Trong lòng kích động làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn Liễu nhi trở nên căng thẳng, nàng vung nắm đấm và khẽ kêu lên một tiếng.

- Liễu nhi, muội nói khẽ một chút đi!

Tạ cô nương đang thấp thỏm, bị tiếng kêu của Liễu nhi dọa cho giật mình, ngực không ngừng phập phồng lên xuống và mắng khẽ.

-... Trút giận thay tiểu thư nhà ta!

Liễu nhi hô xong một câu cuối cùng thì đắc ý nhìn tiểu thư lè lưỡi.

Nghe được phía sau vang lên tiếng kêu của Liễu nhi, Nguyên Thanh quay đầu nhìn lại, không thấy Liễu nhi đâu lại bắt gặp ánh mắt của giai nhân. Tim hắn ta đột nhiên đập mạnh, vội vàng xoay người cố gắng trấn tĩnh, cười vang nói:

- Liễu nhi... Tạ cô nương yên tâm đi!

- Tiểu tử, bớt nói lời nhảm nhí đi!

Trên gương mặt Phó Chính Nam đã mất kiên nhẫn rồi. Mưa trong núi kéo dài làm cả người hắn ta ướt sũng khó chịu.

Hai người thủ hạ lui về phía sau. Phó Chính Nam muốn tự tay trừng trị người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng này, chấn áp đám đạo chích để nâng cao uy danh của Lan Lăng minh!

Nguyên Thanh đi tới phía trước, cách đối phương hai trượng vẻ mặt bình tĩnh không còn vẻ cười đùa như trước nữa. Hắn rung tay áo đầy khí thế hiên ngang, ôm quyền nói:

- Tại hạ Nguyên Thanh, hiện đang là đệ tử của Huyền Nguyên Quan, mong huynh đài chỉ giáo một chút!

Huyền Nguyên Quan? Phó Chính Nam lắc đầu, chưa từng nghe nói qua môn phái này. Mặc kệ nó! Tay hắn a ấn lên trên lò xo:

- Keng...

Một tiếng động vang lên, đơn đao ở trong tay, hắn ta cười dữ tợn nói:

- Ta giáo huấn ngươi một trận trước, sau đó sẽ bắt trưởng bối trong sư môn của ngươi tới dập đầu đưa quà nhận lỗi cho ta!

Còn chưa nói dứt lời, dưới chân Phó Chính Nam chợt điểm mạnh một cái, thân hình lao vọt lên, ánh đao giống như một dải lụa lao về phía Nguyên Thanh.

Ánh mắt Nguyên Thanh chợt nghiêm lại, lạnh lùng quát:

- Dám sỉ nhục sư môn của ta, ngươi đáng đánh!

Đối mặt với thế đao nhanh chóng và mãnh liệt không gì sánh được, hắn hoàn toàn không khiếp sợ, dưới chân không lùi mà tiến tới:

- Xoảng...

Trong một tiếng đông khẽ vang lên, trường kiếm được rút ra khỏi vỏ mang theo tiếng xé gió đầy sắc bén, mưa bụi lập tức bị ép ra, nghênh đón về phía ánh đao của đối phương.

- Đinh...

Một âm thanh chói tai vang lên, đao kiếm chỉ vừa va chạm đã tách ra, một lực mạnh theo cương đao trong tay vọt tới. Cánh tay Phó Chính Nam tê rần, trong lòng thầm run sợ, vội vàng lui về phía sau.

Nguyên Thanh đánh một chiêu được thế, kiếm trên tay vung lên giống như một bông hoa hạnh nở rộ. “Oong” một tiếng, trong phút chốc bông hoa như mưa thổi qua đầu đặc biệt chói mắt, cuốn ra ngoài.

Phó Chính Nam không khỏi kinh hãi nhưng không có nhiều thời gian để suy nghĩ, liều mạng cầm cương đao trong tay vung vẩy tới nước mưa cũng không lọt, nhưng vẫn không ngăn cản được bông hoa tuyệt đẹp này rơi xuống.

“Leng keng, leng keng" một trận chói tai kêu loạn trong, Phó Chính Nam trong tay cương đao chỉ còn lại có chuôi đao, thân đao đã hóa thành mảnh vụn, tùy kiếm kia hoa bay lượn. Hắn đang mờ mịt là lúc, lại thấy khóe miệng của đối phương lộ ra chút cười lạnh, thầm kinh sợ không tốt, cũng đã thua né tránh, một con màu xanh ống tay áo giống như mảnh Phi Vân tới, một luồng chỉ phong theo đó đến.

Một tiếng rên rỉ qua đi, lại là “Phù phù” một tiếng. Phó Chính Nam ngã sấp xuống trong nước bùn trên đường.

Nguyên Thanh đánh nát cương đao trong tay đối phương lại nhân cơ hội thi triển Bạch Vân Điểm Huyệt Thủ, không cần tốn bao nhiêu sức đã đánh bại Phó Chính Nam không ai bì nổi. Tất cả những điều này chỉ diễn ra trong thời gian ngắn ngủi, kiếm thế của hắn vừa thu lại thì kiếm hoa đầy hào hiệp rung lên. Hắn kéo trường kiếm ra phía sau, ngẩng đầu hỏi:

- Hai người ngươi có muốn thử một chút không?

- Được...!

- Nguyên Thanh đại ca ca uy vũ...!

Trong đám người ở tửu quán xem như lần đầu tiên chứng kiến thân thủ thật sự của Nguyên Thanh, không khỏi chấn động trước võ công tinh tế của hắn. Sau một lát, trong tửu quán truyền đến những tiếng khen ngợi. Trong lòng nghẹn quá lâu, bọn họ cũng cần phải được trút ra!

- Lâm huynh đệ, chẳng lẽ Nguyên Thanh đã đạt được cảnh giới Tiên Thiên võ đạo? Nếu không, kiếm quang kia...?

Nhìn Nguyên Thanh đứng ngạo nghễ trên đường này, Mạnh Sơn có chút khó tin hỏi.

Lâm Nhất thản nhiên gật đầu, ngắt lời Nguyên Phong đang nói chen vào nói:

- Xem như có chút tiểu thành!

Mạnh Sơn liên tục lắc đầu, khen:

- Võ công cùng cách làm người của Chân Nguyên Tử đạo trưởng đều làm cho tại hạ kính nể! Không ngờ đồ đệ của hắn cũng là nhân tài kiệt xuất, khiến cho người ta thán phục!

Thấy Mạnh trưởng lão xúc động, Lâm Nhất từ chối cho ý kiến, ánh mắt lướt qua tửu quán và nhìn về phía con đường ngoài xa.

- Ha ha, đúng là võ công rất giỏi! Không ngờ người giang hồ trong phàm tục cũng có nhân vật như vậy!

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên phía xa có tiếng cười nói vọng đến. Mọi người theo tiếng nói nhìn lại, thấy hai người thanh niên mặc áo bào xanh xuất hiện ở trên đường, cả hai đều hơn hai mươi tuổi, tóc chải theo kiểu đạo kế, bên thắt lưng treo một cái túi nhỏ, trang phục có vẻ là người xuất gia. Hai người vừa nói vừa cười, dưới chân không hề dừng lại, thoáng cái đã đi đến trước tửu quán.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.