Vô Tiên

Chương 562: Mưa đêm (1)



Vào bốn năm trăm năm trước đây. Mộc gia cũng chính là tổ tiên của Mộc Thanh Nhi năm đó cũng giống như Lâm Nhất, nhiều lần trải qua trăm cay nghìn đắng đi tới Đại Hạ, cũng nhờ gặp được cơ duyên mới bước chân vào tiên đạo.

Sau khi tổ tiên Mộc gia đi tới Đại Hạ đã gia nhập vào vào một Tiên môn như ý nguyện. Chỉ có điều tiên môn này lại gặp phải biến cố, tổ tiên của Mộc gia liền rời khỏi tiên môn tự lập môn hộ. Người này cũng không tự lập môn phái mà cưới vợ lập gia đình, sinh con đẻ cái ở địa phương, chậm rãi hình thành một gia tộc tu tiên.

Vì tu vi có hạn, trước khi thọ nguyên tiêu hao hết, tổ tiên của Mộc gia không khỏi nhớ về quê cũ, mặc dù không thể lá rụng về cội, nhưng sinh ra ý nghĩ để phúc cho người trong tộc. Vì vậy, hắn lại bảo con cháu của mình quay về Đại Thương, tìm kiếm người trong tộc của Mộc gia. Kể từ đó, người trong tộc của Mộc gia ở Đại Thương tộc được những tiên nhân đến từ Đại Hạ che chở, sau đó mới có Thiên Long phái độc tôn ở giang hồ Đại Thương. Thiên Long phái cứ cách mười năm lại một lần đưa con cháu trong gia tộc vượt biển xa xôi tới Đại Hạ.

Mỗi lần Thiên Long phái cho người tới Đại Hạ cũng coi như là thăm người thân. Chỉ là Mộc gia ở Đại Thương tuy có Thiên Long phái với uy danh hiển hách nhưng số người trong tộc không nhiều. Mấy năm nay, bọn họ chỉ có thể phái đệ tử nòng cốt của bên trong môn phái đến đây, làm tăng thêm con cháu cho Mộc gia. Nếu có đệ tử có thể bước vào tiên đạo thì coi như là một phần vinh quang của Mộc gia ở Đại Thương, đây cũng là nguyên nhân Thiên Long phái tồn tại mấy thái thượng trưởng lão.

Chỉ là lần này đi ra ngoài cũng chỉ có một mình Mộc Thanh Nhi có chút quan hệ huyết mạch với Mộc gia Đại Hạ. Cái này cũng không thể trách được Giang trưởng lão vì thế mà hưng phấn. Người duy nhất tới Mộc gia còn có thể bước vào tiên đạo, điều này có ý nghĩa đặc biệt với hai Mộc gia ở Đại Thương và Đại Hạ!

Nếu như người trong Mộc gia ở Đại Thương không xuất hiện tu sĩ, sau này mối quan hệ giữa Thiên Long phái cùng Đại Hạ cũng sẽ trở nên gượng ép, hai nhà vì nhận được một phần thương cảm của tổ tiên, cuối cùng cũng sẽ dần dần xa cách, chậm rãi biến mất.

Thiên Long phái có Mộc gia Đại Hạ, ai cũng không động được tới địa vị vinh quang độc tôn trong giang hồ Đại Thương! Trước đây mình vẫn xem thường sư tỷ muội Mộc Thanh Nhi đi du lịch! Ai ngờ Thiên Long phái làm vậy không phải bắn tên không đích, mà mỗi bước đều có thâm ý!

Trong ngọc giản do Giang trưởng lão để lại, ngoại trừ giải thích chỗ của Mộc gia ở Đại Hạ, còn kể lại một chút về sự tồn tại của Mộc gia. Nếu không có biến cố, tộc trưởng của Mộc gia hiện nay hẳn là một người có tên Mộc Thượng Khanh, tu vi không kém hơn Trúc Cơ trung kỳ, có thể đến Trúc Cơ hậu kỳ cũng chưa biết chừng. Ngoài tộc trưởng, trong tộc còn có bốn trưởng lão cũng là tu vi kỳ Trúc Cơ. Những điều này làm cho Lâm Nhất líu lưỡi. Một gia tộc lại có nhiều cao thủ tiên đạo như vậy, có thể tưởng tượng được những tiên môn phải cường đại như thế nào.

Đối với những tiền bối cao thủ Mộc gia, trong lòng hắn thấy ngưỡng mộ, cũng âm thầm may mắn vì chuyến đi này không uổng phí!

Giang trưởng lão cẩn thận tỉ mỉ, ở trong ngọc giản còn nói một vài quy định trong gia tộc. Một gia tộc tu tiên không thể tùy tiện nhận người thân, có lời căn dặn này, Lâm Nhất cũng không cần lo lắng bị người đuổi ra ngoài.

Tay Lâm Nhất cầm ngọc giản xem đi xem lại nhiều lần, cũng có nhận thức sơ qua về Mộc gia. Bất kể sau này thế nào, mình cũng phải đi tới Mộc gia một chuyến, đây là chuyện đã hứa với Giang trưởng lão. Nói thì phải làm, đã đồng ý thì phải nhất định thực hiện, điều này chính là căn bản làm người. Ai nói đây không phải là cơ hội để hắn ban đầu nhìn tới giới tu tiên của Đại Hạ!

Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi càng lúc càng to, tiếng tí tách như rót như khoan, quấy nhiễu dòng suy nghĩ. Lâm Nhất vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu lên. Có lẽ ánh đèn mờ tỏ bị tiếng mưa rơi ngoài phòng làm ảnh hưởng, khẽ run lên. Trong phòng vốn đã tối lại càng thêm ảm đạm.

Không đúng! Lâm Nhất nhíu mày và cất ngọc giản, xuống hỏi giường đá. Thoáng do dự, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, giơ tay đánh nát cửa phòng, cơ thể thoáng một cái đã lao vọt ra ngoài.

Mà lúc này trong khách sạn, ngoại trừ Lâm Nhất ra, cũng có người ngủ không được, không phải vì tiếng mưa làm người ta phiền não, trằn trọc, thì đang nói chuyện, tâm sự với bạn cùng phòng.

Cũng trong một giang phòng đơn sơ, Liễu nhi cùng tiểu thư chen chút trên một chiếc giường đá. Có lẽ là mưa đêm trong núi làm ướt lạnh, hoặc nữ nhi trời sinh sợ tối, trên giường nhỏ có tiếng động khẽ vang lên, sau đó là giọng nói của Liễu nhi:

- Tiểu thư, tiếng mưa này thật lớn, làm cho người ta sợ ngủ không được!

Tạ tiểu thư vỗ nhẹ vài cái vào vai của Liễu nhi, an ủi:

- Muội không nghĩ tới nó sẽ không cảm thấy được sự tồn tại của nó, bản thân sẽ ngủ được thôi!

Liễu nhi đi theo Tạ tiểu thư từ nhỏ, mặc dù là tỳ nữ nhưng nàng cùng tiểu thư lại có tình cảm như tỷ muội. Tiểu thư trời sinh tính tình dịu dàng lương thiện, cũng hiền thục, bao giờ cũng nuông chiều nàng. Ở trong lòng Liễu nhi, tiểu thư chính là người thân nhất trên đời này. Tạ tiểu thư biết rõ khi Liễu nhi bị mua đã là cô nhi nên cũng không hất hàm sai khiến, mà xem nàng như muội muội.

- Ta nghĩ gì chứ? Tiếng mưa này biết tâm tư của ta sao? Á! Chẳng lẽ tiểu thư nghĩ đến ai đó? Ta đoán thử nhé. Đại ca Nguyên Thanh kia nhìn cao ráo tuấn tú, đối xử với người ngoài cũng ôn hòa, toàn thân lại có bản lĩnh cũng xứng với tiểu thư!

Liễu nhi nói.

Trong bóng đêm, Tạ tiểu thư cảm thấy gò má nóng lên, nàng khẽ sẵng giọng:

- Muội nói loạn gì thế! Có biết xấu hổ hay không hả?

Liễu nhi khẽ cười tiếng:

- Liễu nhi không có nói loạn. Tiểu thư không thấy Nguyên Thanh đại ca luôn nhìn lén tiểu thư sao? Nếu như tiểu thư không tin, ngày mai ta đi hỏi Nguyên Thanh đại ca, trong lòng hắn nhất định sẽ bằng lòng.

- Bốp!

- Ai da! Tiểu thư đánh mông ta làm gì?

- Muội đúng là một tiểu nha đầu tinh quái, không quản tốt cái miệng, để người ta nghe được thì chẳng phải sẽ xấu hổ chết sao? Có gì mà bằng lòng với không bằng lòng chứ? Muội là một đứa trẻ lại hiểu được gì!

Tạ tiểu thư xoay người, ra vẻ không để ý tới Liễu nhi, tim lại đậm thình thịch giống như bị ai nhìn thấy được tâm tư của mình vậy.

Ở trong đêm tối, Liễu nhi chớp chớp mắt, có chút oan ức nói:

- Người yêu nhau thì ở cùng một chỗ, cả ngày vừa nói vừa cười thật tốt mà! Giống như ta với tiểu thư luôn như hình với bóng vậy, chẳng lẽ Nguyên Thanh đại ca không bằng lòng sao? Những chuyện này, Liễu nhi đều hiểu được, tiểu thư chính là xem người ta thành tiểu hài tử thôi, hừ!

Người đang bị hai chủ tớ nhắc tới lại lật người trên giường, không biết tại sao cảm thấy tim đập mạnh, bất giác tai cũng thấy nóng lên.

- Sư huynh, ngươi lật như lật bánh nướng vậy, còn lật tới vài lần a! Có để cho người ta có ngủ không!

Trong bóng đêm, Nguyên Thanh cứ mãi không nằm yên khiến Nguyên Phong bị ép phải lên tiếng oán giận.

Nguyên Thanh gối lên cánh tay ở sau đầu, nói:

- Sư đệ, ta cứ cảm thấy tâm thần không yên!

Nguyên Phong cười nhạo:

- Không phải sư huynh lại nghĩ tới Tạ cô nương kia chứ! Sư đệ biết rõ rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.