Vô Tiên

Chương 567: Nguy cơ khi lội nước (2)



- Liễu nhi muội muội, ta đưa muội đi nhé!

Nguyên Phong nhảy từ trên một tảng đá khác qua, nắm lấy Liễu nhi và nhảy ra ngoài.

Liễu nhi mới mười tuổi nên cơ thể vốn nhẹ, Nguyên Phong chỉ coi đối phương như một tiểu hài tử, nắm trong tay cũng không có gì, nhảy một cái liền xa tới bốn trượng, căn bản không để ý tới tiếng kêu của thiếu nữ. Thân thể hắn còn ở trên không trung đã tiện tay ném ra một hòn đá, đầu ngón chân điểm một cái mượn lực làm thế rơi giảm xuống rồi nhảy lên tiếp.

Sau nhiều lần hòn đá như vậy, Nguyên Phong mang theo Liễu nhi nhẹ nếu tơ liễu rơi xuống trên thạch đài.

Nguyên Phong có khinh công cao tuyệt, hoàn toàn không dây dưa, chọc cho mọi người trong sơn động đều hoan hô khen ngợi.

- Ngươi... Ngươi bắt nạt ta!

Liễu nhi đặt mông ngồi dưới đất, khiếp sợ đến mức khóc ra tiếng!

Lại có những tiếng cười vang lên, làm cho lòng háo thắng Liễu nhi nhất thời tăng lên, thôi không khóc thút thít nữa. Khi thấy Nguyên Phong chắp hai tay sau lưng đang nhìn nàng cười thì tiểu nha đầu tức giận đến mức trề môi, nước mắt lại rơi xuống.

Lúc này, Nguyên Thanh dẫn theo Tạ tiểu thư vừa đi vào trong nước được hai bước, vẻ mặt nữ tử này bình tĩnh, trong lòng lại lo lắng không yên.

Nghe được tiếng hô to, Tạ tiểu thư theo tiếng kêu nhìn lại đã thấy Liễu nhi đến trên thạch đài. Trong lúc kinh hãi, bước chân của nàng lảo đảo, bị Nguyên Thanh nắm chặt. Nàng nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn về phía người bên cạnh.

- Hì hì! Thật ra ta cũng có thể giống như sư đệ, nhưng ta lo sẽ làm Tạ cô nương sợ hãi!

Nguyên Thanh hoảng hốt, vội vàng lên tiếng giải thích. Ánh mắt Tạ tiểu thư yếu ớt, bên môi mỉm cười e lệ.

Trong lúc nguy cấp, vẫn là Nguyên Phong bình tĩnh, cầm được lên, cũng thả được! Nguyên Thanh thì thế nào? Còn không phải thật sự lo lắng cho Tạ cô nương này sao! Lâm Nhất nhìn thấy tất cả thì lắc đầu mỉm cười. Chỉ là ánh mắt hắn rời khỏi hai người lại không còn cười nổi nữa!

Hoằng An trước sau có hai người Bạch Tiềm Xuyên cùng Hoằng Bảo bảo vệ ở bên cạnh, khi lội nước cũng vậy. Mấy tảng đá nhô ra phía trước đã chậm rãi bị ngập, người phía trên đều lội về phía thạch đài. Ba người bọn cũng đi vào trong nước nhưng tụt lại phía sau, Mộc Thanh Nhi cùng Từ Tử Huyên đã đi xa mấy trượng.

Ba người vào nước không lâu, dưới chân Hoằng An bị trượt thoáng lảo đảo. Hoằng Bảo thấy thế liền thò tay nắm lấy.

Lúc này nước đã lên tới ngực, người lội trong nước, dưới chân khó có thể đứng vững. Hoằng Bảo giữ Hoằng An lại nhưng dưới chân không vững bị nước cuốn về phía trước. Bạch Tiềm Xuyên ở bên cạnh hai người nhưng không giơ tay ra ngăn lại, mà lao về phía trước, làm ra vẻ muốn bắt được hai người bọn họ. Kết quả có thể tưởng tượng được, ba người nhất thời bị dòng nước xiết cuốn đi.

Phần lớn mọi người đã lên đến trên thạch đài, khi thấy biến cố đột nhiên xuất hiện đều hô to gọi nhỏ, lại bó tay không làm gì được. Mà lúc này người còn ở trong nước chỉ có Nguyên Thanh cùng Tạ tiểu thư, Mộc Thanh Nhi cùng Từ Tử Huyên.

Nguyên Thanh cách ba người Hoằng An xa hơn, thấy thế cũng có lòng mà không có sức. Hắn không dám buông tay, nêu Tạ tiểu thư bị nước cuốn trôi đi thì làm thế nào?

Mộc Thanh Nhi cùng Từ Tử Huyên nghe được tiếng kêu thì kinh ngạc, xoay người nhìn lại. Ba người Hoằng An bị cuốn trong nước, vừa lúc cách hai nàng gần nhất.

- Cứu ta...!

Hoằng An hô to.

- Sư muội đứng vững.

Từ Tử Huyên nhắc nhở sư muội một câu, lại giơ cánh tay chộp lấy! Khi thấy sắp nắm được cánh tay của Hoằng An, ai ngờ hai tay của đối phương khua loạn thành thử nắm trượt.

Dưới tình thế cấp bách, Từ Tử Huyên bước chân về phía trước và nghiêng người ra. Nhưng dòng nước càng lúc càng chảy nhanh, thoáng cái lại cuốn nàng đi.

- Sư tỷ...!

Mộc Thanh Nhi vô cùng kinh ngạc, không chú ý nhiều lại nhào qua, muốn nắm lấy hai chân của Từ Tử Huyên, nàng cũng lập tức bị dòng nước cuồn cuộn cuốn về phía trước.

Chỉ trong nháy mắt, đám người lội nước đang yên đang lành lại biến thành năm người bị nước cuốn trôi. Càng xuống dưới thì dòng nước càng chảy xiết, cho dù có ném tảng đá xuống cũng có thể bị cuốn đi nữa là mấy người!

Năm người trước sau bị dòng nước cuốn đi, trong giây lát đã sắp biến mất trong điểm cuối tối đen như mực, mọi người trên thạch đài cực kỳ hoảng sợ. Ai cũng có thể xảy ra chuyện nhưng Mộc Thanh Nhi tuyệt đối không thể có sơ suất! Mạnh Sơn trợn tròn hai mắt, bỏ dạ minh châu trong tay lại và muốn nhảy xuống.

- Không nên vọng động! Ta tới đây!

Lâm Nhất ở cửa động phía xa nhìn thấy Hoằng An ngã vào dòng nước, trong lòng đã thấy bất an, không ngờ chỉ thoáng cái mà tình hình lại nguy hiểm tới như vậy. Thời gian không chờ người, hắn không dám suy nghĩ nhiều đã hô to một tiếng, thân hình đột nhiên đi chuyển nhanh chóng lướt qua hơn mười trượng trên mặt nước, lại đuổi theo phía sau năm người.

Khi còn sót lại chút lực, Lâm Nhất cúi người, mượn thế lao tới trước, cách không chộp một cái, lại nhấc được Mộc Thanh Nhi ở vị trí cuối cùng trong nước lên. Chỉ là cơ thể của hắn đã sát mặt nước, tay trái vỗ một cái, làm thế rơi ngừng lại, tay phải dùng sức vung lên, trong miệng khẽ quát một tiếng:

- Đi...!

Hắn lại ném người trong tay lên thạch đài.

Ném Mộc Thanh Nhi trong tay ra xong, tay trái của Lâm Nhất vỗ lên trên mặt nước, thân thể hơi nâng cao . Chỉ trong giây lát đó, bốn người trước mặt đã bị cuốn ra rất xa, gần với điểm cuối tối tăm kia. Đó là một cửa động không biết sâu cạn thế nào.

Lông mày của Lâm Nhất dựng ngược, dưới chân tập trung chút sức lực điểm một cái, dòng nước chảy xiết hơi chấn động. Hắn nhân cơ hội lại lao đi như tến bắn, mơ hồ có thể thấy được một bóng người nhấp nhô trong nước.

Hắn ra sức chộp một cái trong không trung, nhưng đối phương bị cuốn đi không dễ đoán được vị trí. Khi vồ hụt, Lâm Nhất không hề dừng lại vẫn lao vọt tới, cúi người nắm lấy mắt cá chân của người kia. Không đợi kéo người ra khỏi nước, một sức lực mạnh mẽ đã trùng kích, kéo hắn cùng đối phương rơi vào trong cử động tối tăm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.