Vô Tiên

Chương 568: Mạch nước ngầm (1)



Vốn muốn cứu người, trái lại bị đối phương kéo vào trong cửa động tối tăm, thực sự không ai địch nổi lực trùng kích này. Ngay cả Lâm Nhất là tu sĩ trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng, cũng khó có thể ứng biến.

Khi rơi thân vào nước, linh khí hộ thể của Lâm Nhất lập tức bao quanh toàn thân, chỉ có điều người nắm trên tay lại không chịu buông ra.

- Ầm!

Cơ thể của Lâm Nhất đập đến trên vách đá, tuy là không sao nhưng làm cho hắn bị dọa giật mình. Dòng nước này rốt cuộc sẽ chảy tới đâu? Sẽ không chảy về phía sâu bên trong lòng đất!

Xung quanh hoàn toàn tối tăm, dòng nước chảy nhanh và xiết, người ở trong nước không thể làm theo ý mình. Lâm Nhất vội vàng khởi động Huyền Thiên Thuẫn, trên tay dùng sức, kéo người được cứu đến bên cạnh, sử dụng Huyền Thiên Thuẫn bao quanh đối phương. Lúc này hắn mới cảm thấy trên da thịt của người bên cạnh mịn màng, mùi hoa mai phả vào người.

- Là Từ cô nương! Cô nương có khỏe không?

Đối phương thở hổn hển, nghe được bên tai có giọng nói quen thuộc thì vui vẻ nói:

- Là Lâm sư đệ cứu ta sao? Ta không sao, ở dưới nước trong thời gian một chén trà nhỏ thì tạm được, nhưng sợ là không thể nín thở lâu hơn nữa.

Biết được đối phương không việc gì, Lâm Nhất cũng yên lòng, an ủi:

- Ở bên cạnh ta thì không cần nín thở!

- Ừ!

Từ Tử Huyên tự nhiên có cảm xúc không hiểu nhưng không chú ý tới sự ngượng ngùng, theo bản năng nắm lấy khuỷu tay của đối phương và nhắm hai mắt lại. Sau một lúc xóc nảy, hai người dính lại cùng một chỗ, theo dòng nước cuốn đi.

Qua nửa nén hương, Từ Tử Huyên thấy đầu có chút choáng váng, lại cảm thấy dòng nước bên cạnh chậm lại nên không khỏi mở mắt ra, chỉ thấy gò má của mình đang áp vào phía trên lồng ngực của Lâm Nhất, trong lòng nàng không nhịn được mà hoảng loạn, vội vàng cách xa một chút.

- Đây là chỗ nào?

Lâm Nhất lẩm bẩm.

Hóa ra đối phương vẫn chưa để ý tới hành động của mình. Từ Tử Huyên thầm thở phào nhẹ nhõm lại có chút mất mát.

- Từ cô nương, chúng ta đi lên trước đã!

Mới nghe được đối phương nói thế, Từ Tử Huyên liền cảm giác cơ thể đã bay lên, nàng giống như rơi vào trong đám mây mù vậy, hai chân nhẹ nhàng hạ xuống và mờ mịt nhìn xung quanh. Chỉ thấy nơi mình đứng chính là một sơn động cực lớn với những tảng đá lớn màu trắng chồng chất. Xưng quanh sơn động còn có mấy cửa động nhỏ hơn, bên cạnh cửa động là một dòng sông rộng mấy trượng đang chậm rãi chảy về phía trước.

Đây là nơi nào? Trong lòng Từ Tử Huyên cũng thấy hoang mang. Trong lòng đất sao có thể nhìn thấy rõ được? Người bên cạnh đứng thẳng, đôi mắt sáng ngời đang nhìn nàng cười.

- Nhìn thấy không? Trên vách đá kia hẳn là huỳnh thạch, chúng đang phát sáng...

Lâm Nhất ra hiệu cho nàng và nói. Lúc này Từ Tử Huyên mới chợt hiểu ra. Những thứ màu trắng lấp lánh trên vách đá lóe sáng nằm rải rác hẳn là huỳnh thạch mà đối phương nói tới. Chúng phát ra ánh sáng yếu ớt, lại đủ cho người ta có thể thấy rõ xung quanh.

- Vật do trời đất sinh ra quả nhiên thần kỳ!

Từ Tử Huyên tò mò quan sát khắp nơi một lúc rồi thật lòng khen ngợi. Những thứ trước mắt do trời đất sinh ra, trong lỗ lớn có lỗ nhỏ, trong động có động, nước sông lại chảy theo một sơn động sâu hơn rời đi. Đá bên bờ đá lại có đủ hình dáng kỳ lạ, có cái giống như măng, có cái giống như cột, có chỗ lại giống như bức màn che khiến cho người ta xem cũng thấy kinh ngạc!

Sau khi anh mắt lưu luyến nhìn một lúc, Từ Tử Huyên nghĩ đến bản thân mình lúc này còn đang trong trình cảnh khốn cùng, lại thấy vẻ mặt Lâm Nhất thản nhiên không có bất kỳ vẻ lo lắng nào. Nàng thoáng do dự, hỏi:

- Lâm sư đệ có thể thấy được trung tích của đám người Hoằng An không? Chúng ta làm sao để rời khỏi đây được?

Lâm Nhất cười gượng lắc đầu, nói:

- Trước sau bị cuốn vào trong dòng nước xiết, cũng không biết ba người bọn họ bị cuốn tới đâu! Về phần có thể ra ngoài hay không, làm thế nào mới có khả năng ra ngoài thì ta vẫn không có bất kỳ manh mối nào! Từ cô nương có thể có thượng sách gì không?

Từ Tử Huyên vô cùng kinh ngạc nhìn chăm chú vào Lâm Nhất, thấy hắn nói không giống giả vờ, không khỏi mỉm cười nói:

- Thấy Lâm sư đệ bình tĩnh tự nhiên, còn tưởng ngươi đã tính toán kỹ càng chứ! Ta thì có thượng sách gì! Tất cả đều phải nhờ sư đệ quyết định thôi.

- Việc đã đến nước này thì sốt ruột cũng vô dụng, không bằng từ từ suy nghĩ cách. Ha ha! Ta cũng không thấy Từ cô nương hoảng loạn!

Lâm Nhất quay đầu lại mỉm cười nói một câu, sau đó nhìn đông tới nhìn tây.

Có cao nhân ngươi ở đây, ta cần gì phải hoảng loạn chứ! Từ Tử Huyên thấy vẻ mặt Lâm Nhất thoải mái, đôi mắt linh động dường như đang suy nghĩ gì đó, nàng thức thời không nhiều lời nữa.

Trong lòng Lâm Nhất cũng thấy bất đắc dĩ, không ngờ cứu người lại sinh ra những biến cố như vậy!

Dưới đất có vách đá ngăn cản nên thần thức của con người không thể thấy được quá xa. Cho dù là thần thức của Lâm Nhất mạnh mẽ cũng chỉ là tương đương với tu sĩ kỳ Luyện Khí. Dùng thần thức xuyên qua những đất đá dày không biết bao nhiêu này thật sự quá mức với hắn.

Lúc này bản thân đang ở dưới lòng đất mấy chục trượng? Hay là mấy trăm trượng? Bản thân Lâm Nhất cũng không nghĩ ra. Tính mạng không sao là được, chung quy sẽ có cách ra ngoài. Nếu không được lại dùng phi kiếm đào ra một con đường đi tới, còn lo không thể thoát khỏi lòng đất sao?

Nếu như một thân một mình còn tốt, qua lại tự do, cũng bớt dính dáng tới phiền phức. Nhưng lúc này bên cạnh còn dẫn theo một nữ tử, ba người Hoằng An lại chưa rõ sống chết ra sao, hắn không thể không e ngại.

Nhìn vách đá của hang động trước mắt, lại thấy mấy sơn động với kích thước khác nhau, Lâm Nhất thầm nghĩ, nếu bản thân rơi vào đây thì không thể làm gì khác hơn là kiểm tra từng sơn động một lần!

Hắn quay đầu lại thấy toàn thân Từ Tử Huyên ướt sũng, hình như đã bị lạnh, gương mặt trắng bệch. Lâm Nhất cởi hồ lô rượu bên thắt lưng xuống và đưa tới, nói:

- Từ cô nương, rượu có thể đuổi được cái lạnh. Cô nương ở đây nghỉ ngơi một lát, ta đi xung quanh xem thử!

Nói xong, hắn nhìn nàng gật đầu cười rồi đi về phía một sơn động.

- Cảm ơn Lâm sư đệ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.