Vô Tiên

Chương 569: Mạch nước ngầm (2)



Nghe được lời cảm ơn phía sau, Lâm Nhất đã đi vào một sơn động cao bằng một người. Đây là một trong mấy sơn động, không có bất kỳ dấu vết rìu đục, hẳn là do tự nhiên sinh ra. Trong sơn động quanh co, trong khi đi lại cảm thấy dưới chân bước đi thoải mái, địa thế dần bằng phẳng, trên vách động thỉnh thoảng nhìn thấy một hai viên huỳnh thạch, chiếu cho bên trong sơn động mơ hồ.

Thú vị thật! Dưới đất này còn có mấy thứ này tồn tại. Lâm Nhất thuận lợi đào lấy hai viên và cầm trong tay thưởng thức.

Sau khi rẽ ngoặt một hồi, chắc đã đi xa khoảng một trăm trượng, sơn động dần dần trở nên nhỏ hẹp. Không đi được bao xa, Lâm Nhất đã gãi đầu và dừng bước. Hắn đã đi tới cuối sơn động, đường này không thông!

Có chút không cam lòng, Lâm Nhất điểm ngón tay, Lang Nha Kiếm phát ra ánh sáng màu bạc lóe lên lại đâm về phía cuối sơn động.

- Xích...!

Một tiếng động vang lên, phi kiếm sắc bén trực tiếp tiến vào trong vách đá sâu tới một trượng. Lâm Nhất bấm thủ quyết, khởi động phi kiếm xoay tròn một lúc. Lớp đá cứng lại giống như gỗ mục, lập tức lại khoan ra một lỗ lớn.

Thu lại phi kiếm, Lâm Nhất lắc đầu xoay người rời đi. Phía trước sơn động là núi đá vô tận, có đào xuống cũng chỉ uổng công. Hắn đi chậm rãi, vừa đi vừa dùng thần thức tra xét xung quanh vách sơn động, tìm kiếm lối ra có thể tồn tại. Đợi tới lúc hắn quay trở lại thì đã qua ba nén hương.

Từ Tử Huyên ngồi xếp bằng dưới đất, quần áo trên người đã bị vắt khô nước. Có lẽ nàng vừa uống vài hớp rượu nên trên gương mặt trắng nõn như ngọc thoáng ửng hồng. Nhìn thấy Lâm Nhất đi tới, nàng vội vàng đứng dậy hỏi:

- Lâm sư đệ có thu hoạch được gì không?

Lâm Nhất cũng không nhiều lời, khoát tay nói:

- Còn có mấy chỗ sơn động khác, đợi ta kiểm tra từng cái đã!

Nói xong hắn nhất thời chuyển động, lại chui vào trong một cửa động khác.

Từ Tử Huyên vén lọn tóc rối bên tai, nhìn chăm chú vào cửa động phía xa đã không còn bóng người, lẳng lặng vuốt ve hồ lô rượu trong tay và chậm rãi ngồi xuống.

Lần này Lâm Nhất không trì hoãn nữa, chỉ sau một nén nhang đã ra khỏi sơn động đó, nhưng vẫn phí công.

- Lâm sư đệ, hay nghỉ tạm một lát rồi lại đi xem!

Từ Tử Huyên khuyên.

Phẫn nộ nhìn lại mấy cửa động này, Lâm Nhất nhận lấy hồ lô rượu do đối phương đưa tới, cười nói:

- Dù sao cũng nhàn rỗi, lại đi xem một chút mà thôi!

Từ Tử Huyên mím môi cười:

- Dưới đất này có sông đã là kỳ lạ rồi. Chẳng lẽ sư đệ ở trong sơn động còn thấy được gì nữa sao?

Lâm Nhất ngồi xếp bằng xuống, ngửa cổ uống một ngụm rượu rồi móc ra hai viên huỳnh thạch nói:

- Cái này có tính không là vật ngạc nhiên không? Ta đưa cho Từ cô nương cùng thưởng thức vậy!

Nhìn dáng vẻ đối phương uống rượu, Từ Tử Huyên nghĩ tới điều gì mà trên gương mặt thoáng ửng đỏ. Sau khi cố gắng trấn tĩnh, mắt nàng lộ vẻ mừng rỡ, nhận lấy huỳnh thạch nói:

- Đa tạ sư đệ!

Nàng dừng lại, ngồi ở bên cạnh Lâm Nhất có vẻ bất an nói:

- Huỳnh thạch này có hai viên! Sư đệ đều đưa hết cho ta sao?

Lâm Nhất có chút không rõ, hỏi:

- Nếu như Từ cô nương ngại ít, ta lại lấy thêm vài viên cho cô nương?

Từ Tử Huyên nắm chặt huỳnh thạch trong lòng bàn tay, đôi mắt đẹp sáng rực, gương mặt xinh đẹp không tỳ vết ngước lên, nhìn chăm chú vào Lâm Nhất nói:

- Lâm sư đệ tặng cho một viên đã đủ rồi! Tử Huyên làm sao có thể tham nhiều chứ!

Lâm Nhất nghe vậy thoáng ngẩn người ra, rồi dời tầm mắt, lặng lẽ uống một hớp rượu, miệng thở ra hơi rượu cười ha hả, giọng điệu tùy ý nói:

- Từ cô nương thích là được!

Từ Tử Huyên nhìn chăm chú vào Lâm Nhất thật lâu, sau đó khẽ thở dài, ánh mắt nhìn về phía dòng sông đang chậm rãi chảy xuôi.

- Lâm sư đệ, sau này ngươi và ta sẽ... Chúng ta sẽ tách ra sao?

Giọng điệu Từ Tử Huyên bình tĩnh hơn rất nhiều.

Lâm Nhất cầm miếng thịt khô nhét vào trong miệng, nhai vài miếng rồi nói:

- Có lẽ sẽ vậy!

Từ Tử Huyên giơ hai viên huỳnh thạch ở trước mắt, huỳnh thạch cùng má ngọc tranh nhau phát sáng giống như bông hoa nở rộ giữa trời đêm, lại giống như vì sao mai rực rỡ tĩnh lặng! Đôi mắt nàng thoáng chợt hiện, khẽ nói:

- Ta nghe Thanh Nhi nói, người trong tiên đạo không chỉ có thể làm cho gương mặt mãi trẻ trung, thọ nguyên cũng có thể đạt tới mấy trăm tuổi, thật sự như vậy sao?

Hồ lô Tử Kim trống rỗng, rượu cũng không còn. Lâm Nhất dốc ngược hồ lô Tử Kim, vẻ mặt tự nhiên buồn bã!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.