Vô Tiên

Chương 577: Bị giữ chân trong núi (2)



Thiếu minh chủ tự dưng chịu nhục, Phó Thiên Thọ trong lúc giận dữ đã lệnh cho hai đại trưởng lão dẫn theo ba mươi thiết vệ ra roi thúc ngựa đi suốt đêm tới Tư Thành. Những người này còn chưa kịp thở đã bị Phó Chính Nam dẫn ra ngoài như đòi mạng vậy.

Hai đại trưởng lão đều là cao thủ tuyệt đỉnh, những thiết vệ có thể được minh chủ điều động đều là cao thủ giang giết người như ngóe hồ.

Bất kỳ người nào khiêu khích đều gặp phải đòn đánh sấm sét của Lan Lăng minh!

...

Lâm Nhất không có bản lĩnh biết trước những chuyện sắp xảy ra trên mặt đất, điều hắn muốn làm là tìm kiếm lối ra để rời đi lòng đất.

Lâm Nhất nhìn về phía mặt hồ lẳng lặng quan sát rất lâu, nghe được động tĩnh phía sau mới xoay người lại.

Hoằng An đã tỉnh và đang ngồi dưới đất, buồn bã thương tâm.

Từ Tử Huyên tuy thương hại với những cảnh ngộ mà Hoằng An gặp phải, lại không biết nên khuyên can, an ủi như thế nào. Nàng đi tới bên hồ, ngồi ôm đầu gối và lặng lẽ nhìn mặt hồ, không biết đang suy nghĩ gì!

Suy nghĩ một lát, Lâm Nhất lắc đầu không nói gì. Hắn đi tới bên bờ, đánh một chưởng về phía mặt hồ. “Ầm” một tiếng, mặt hồ bị đánh trúng, cũng phá tan sự yên tĩnh dưới lòng đất này, động tĩnh này cũng đồng thời kinh động hai người Từ Tử Huyên cùng Hoằng An.

Trên mặt hồ các bờ không xa có hơn mười con cá lớn hơn lòng bàn tay bay lên, lật ngược bụng màu trắng, vẫn không nhúc nhích. Lâm Nhất cách không chộp một cái. Những con cá kia lại rơi thẳng tới trước mặt Từ Tử Huyên.

Khóe miệng Từ Tử Huyên cong lên, nhìn Lâm Nhất gật đầu cười. Nàng lại bận rộn một lát, những con cá này đã được làm sạch. Hơn mười con cá trắng nõn như ngọc được đặt trên bờ. Nàng không khỏi thầm nghĩ, Lâm sư đệ sẽ không muốn ăn sống chứ?

Lâm Nhất đi tới và vẫy tay một cái, những con cá giống như còn sống, nhảy tới cách hắn mấy thước. Từ Tử Huyên thấy thế đang không hiểu, lại thấy một ngọn lửa cháy lên, nướng những con cá bên hồ.

Không phải Lâm Nhất muốn khoe khoang, dưới lòng đất này không có một ngọn cỏ, làm gì có cách nhóm lửa! Pháp thuật còn không phải để người ta sử dụng sao? Lúc này dùng để cá nướng coi như là thích hợp!

Một mùi khét truyền ra, Lâm Nhất vội vàng tắt lửa. Con cá này đã bị cháy thành cháy đen. Lâm Nhất nhìn Từ Tử Huyên xấu hổ cười, ném con cá cháy đi.

Từ Tử Huyên không nhịn được, trên mặt đều là ý cười. Người trẻ tuổi trước mắt này trước sau còn trẻ nhưng vẫn lộ ra bộ dạng của ông cụ non, nhưng vừa rồi lại hoàn toàn là tính cách của một đứa trẻ. Có lẽ đây mới thật sự là Lâm Nhất!

Từ Tử Huyên đi tới vài bước, dứt khoát ngồi xuống, ôm đầu gối và ngước mắt đầy mong đợi nhìn chăm chú vào Lâm Nhất. Nàng muốn nói cá còn có rất nhiều, nàng không vội, hắn cứ từ từ nướng.

Nhưng ngọn lửa do pháp thuật sinh ra có thể lập tức đốt người sống thành tro bụi, có thể đốt sắt đá thành bột, lửa bình thường sao có thể so sánh được, làm sao có thể cá nướng! Lâm Nhất chợt hiếu thắng, xắn tay áo và dứt khoát đi tới trước những con cá, ngồi xếp bằng xuống.

Lâm Nhất lấy ra ngọn lửa không còn nóng hừng hực nữa, mà hóa thành một con rồng lửa rất nhỏ không ngừng uốn lượn quanh những con cá lơ lửng giữa không trung. Dần dần, một mùi thơm mê người tràn ngập ra xung quanh, dẫn tới Hoằng An vẫn đang đờ ra cũng phải kinh ngạc, nuốt nước bọt đi tới.

...

Từ Tử Huyên nhìn con cá được nướng vàng trong tay, cẩn thận xé một miếng bỏ vào trong miệng, lập tức cảm giác được thịt cá mềm và thơm ngon. Nàng vừa ăn vừa lặng lẽ nhìn chăm chú vào Lâm Nhất. Có lẽ là nướng cá bị nóng, mí mắt hắn rũ xuống, mới phát giác được khóe mắt cũng là nóng mà trở nên ẩm ướt.

Lâm Nhất chăm chú nướng cá nên không nhìn thấy được những điều này, có thể hắn cũng không muốn nhìn thấy.

Hoằng An lại không giữ phong độ quân tử nữa, cướp lấy con cá vừa nướng xong và ăn ngấu nghiến. Lúc này hắn chỉ là một người bình thường đang hoảng loạn muốn được sống sót mà thôi!

Nướng các xong, một mình Lâm Nhất cũng ăn hết hai con, hắn để cho hai người ở lại, bản thân bay tới chỗ khác.

Theo mạch nước ngầm, chân Lâm Nhất đạp Bích Vân Sa chậm rãi bay về hết bốn năm dặm đường. Con sông rộng biến thành một hồ sâu trong lòng đất, rất nhiều dòng nước chảy thẳng tới, tập trung thành một thác nước chảy xiết cao mấy chục trượng, bọt nước bắn ra cùng với tiếng ầm ầm không dừng.

Lâm Nhất chậm rãi bay tới chỗ cao nhất và bất đắc dĩ lắc đầu. Ở đây có tới hơn hai mươi hang đá, có cái to hơn một người đi, ai biết bọn họ từ chỗ nào tới? Hơn nữa hang đá kia cũng bị dòng nước xiết bịt kín, nếu như mình muốn ngược dòng nước xiết chui qua những hang đá này, trừ phi mình thật sự biết bay như chim, hay bơi tự do trong nước giống như cá mới được.

Lâm Nhất không cam lòng khoanh tay, giơ tay lấy ra Xích Viêm kiếm. Trong chớp mắt một đường kiếm quang màu đỏ thẫm lại chui vào một trong hang đá. Nếu như phi kiếm có thể xuyên qua hang đá uốn lượn này, có thể mình lại đi thử một lần.

Xích Viêm kiếm vào hang đá mới hơn một trượng lại bị dòng nước xiết ngăn cản, Lâm Nhất phát động linh lực trong cơ thể, thử cố gắng một nén hương, phi kiếm cũng chỉ theo hang đá quanh co tiến thêm được ba trượng nữa.

Đường này không thông, Lâm Nhất cho gọi phi kiếm trở lại rồi quay đầu lại bay về phía hồ nước trong lòng đất.

Nếu như cách này cũng không được, Lâm Nhất không thể làm gì khác hơn là lại trở về, liều mạng một tuần cũng sẽ đào được lớp đất đã dày mấy chục trượng. Không đến giây phút cuối cùng, hắn sẽ không ngừng phấn đấu!

Lâm Nhất bị giữ chân trong núi, từ từ tìm kiếm lối ra, tinh binh cường tướng của Lan Lăng minh lại đang dùng hết lực chạy tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.