Vô Tiên

Chương 581: Biến cố đột nhiên xảy ra (2)



- Á!

Phó Chính Nam che cánh tay liên tục lui về phía sau, hắn ta kinh ngạc nhìn người mặc áo tơi trước mặt, bỗng nhiên khó tin quát to một tiếng:

- Ngươi là...

Người khoác áo tơi kia là người đánh xe đội nón lá rộng vành, che khuất hơn nửa mặt, trước giờ đều ngồi xổm ở bên cạnh, dáng vẻ hiền lành trung thực, không ai để ý tới sự tồn tại của ông.

Khi Phó Chính Nam vung tay muốn đánh Liễu nhi, không ai sẽ cho rằng tiểu nha đầu có thể may mắn thoát khỏi thủ đoạn độc ác của đối phương, nhưng người đánh xe khiến người ta bỏ qua đã đúng lúc đứng ra.

Ông ta đi rất nhẹ nhàng, cơ thể di chuyển giống như gió, một chưởng lại khiến cho đố phương bất ngờ không kịp bị đẩy lùi, nhanh chóng cứu được Liễu nhi. Rõ ràng, người đành xe này có võ công, hơn nữa còn không tệ.

Không nói Phó Chính Nam chấn động trước người đánh xe tùy tiện xuất hiện này, ngay cả Mạnh Sơn cùng đám người Quý Thang cũng kinh ngạc. Mặc dù Tạ tiểu thư cùng Liễu nhi vẫn chưa hoàn hồn nhưng không lộ ra sắc mặt gì khác thường.

Xem ra bọn họ đã nhìn nhầm rồi! Đây là suy nghĩ trong lòng mọi người ngoài ba chủ tớ Tạ tiểu thư. Phó Chính Nam trợn tròn mắt, chỉ hô được một nửa lại cứng họng. Hai mắt hắn ta lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi, nhìn chằm chằm vào đối phương.

- Ta là người đánh xe! Một đứa bé mà ngươi cũng xuống tay được sao?

Giọng nói của người đánh xe Bốc Thành khàn khàn, giống từ âm thanh phát ra từ lồng ngực bị xé rách, nghe có chút kỳ lạ. Ông ta giữ lấy nón lá rộng vành trên đầu, cúi đầu nói:

- Người ngươi muốn tìm không có liên quan gì với tiểu thư nhà ta, vẫn mong ngươi đừng làm khó chúng ta!

Phó Chính Nam lắc cổ tay đang đau xót, cầm cương đao và chậm rãi đi về phía trước, trong mắt hắn ta lộ ra ánh mắt như muốn ăn thịt người. Hắn ta chợt đứng lại, sắc mặt biến đổi rất nhanh, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả:

- Đúng là thế sự trêu người! Ngươi cho rằng che đầu che mặt thì ta lại không nhận ra được ngươi sao?

Cơ thể run một cái, hai tay của Bốc Thành nắm chặt lại, cơ thể hơi còng trước đó cũng chậm rãi ưỡn thẳng. Phó Chính Nam đang cúi người xuống, cố gắng muốn nhìn rõ gương mặt dưới chiếc nón lá rộng vành kia, thấy thế không khỏi lui về phía sau một bước.

Bốc Thành chậm rãi tháo nón lá rộng vành trên đầu xuống, trên ba đoạn râu ngắn là một gương mặt gầy gò đang nhìn chăm chú vào Phó Chính Nam, trong ánh mắt là che oán khí ngập trời.

- Trình Phác! Quả nhiên là ngươi! Lão tử còn tưởng là ngươi đã chết rồi! Không ngờ mấy năm không gặp ngươi thật sự có thêm bản lĩnh, cuối cùng lại trốn đi làm một người đánh xe. Lão tử xem hôm nay ngươi còn trốn được vào đâu!

Phó Chính Nam vừa mừng vừa sợ hét lớn, hắn ta vung tay lên, đám người sau lưng đều nhảy xuống ngựa và cầm đao ở trong tay.

- Bốc đại thúc!?

Liễu nhi kinh ngạc kêu lên một tiếng. Nàng cùng tiểu thư thật sự nghĩ không ra Bốc Thành trước sau luôn thành thật trung hậu, mặc dù biết mấy kỹ năng ở nông thôn, trong nhà cũng không có người nào để ý tới những điều này. Nhưng không ngờ người này chính là kẻ thù của Phó Chính Nam Lan Lăng minh! Bốc Thành? Trình Phác? Có phải đối phương nhận nhầm người không?

Bốc Thành xoay người lại nhìn Tạ tiểu thư cùng Liễu nhi, ôm quyền khom người thi lễ rồi đứng dậy , vẻ mặt ung dung, chỉ là trong mắt có lửa giận dâng lên. Ông ta cười thảm, nói:

- Xin tha lỗi cho tại hạ mai danh ẩn tích! Ta được cả nhà Tạ tiểu thư thu giữ, mấy năm qua, tiểu thư cùng Liễu nhi vẫn đối xử với tại hạ không tệ. Phần ân tình này, Trình Phác chỉ có thể chờ kiếp sau lại báo đáp!

Bốc Thành hoặc nên gọi là Trình Phác, tiếng nói của ông ta không còn khàn khàn nữa mà trở nên thê lương. Ông ta lại nhìn Mạnh Sơn phía xa thi lễ, nói:

- Lúc trước có chút che giấu cũng là có nguyên nhân, vẫn mong các vị thứ lỗi!

Trình Phác thở dài một tiếng, nói tiếp:

- Ta là chưởng môn Tam Sơn môn trong giang hồ Lan Lăng. Tam Sơn môn chẳng qua là một môn phái nho nhỏ, không đáng nói đến! Hôm nay chuyện đã đến nước này, t cùng các vị cao nhân lại là bèo nước gặp nhau, thật sự không nên lắm mồm như vậy! Nhưng ta nhận ơn nghĩa của cả nhà Tạ tiểu thư, nếu chủ tớ bọn họ vì ta mà bị liên lụy, Trình Phác ta chết không nhắm mắt được!

- Nếu không phải vì các ngươi, ta với tiểu thư cũng sẽ không gặp khó xử ngày hôm nay!

Khi Trình Phác không che giấu dáng vẻ, ngược lại trở thành một kẻ cao ngạo, lời nói ra không dễ nghe. Nếu không phải xe ngựa bị hỏng, đường bị chặn, ông ta tuyệt đối sẽ không ở cùng với những người giang hồ không rõ lai lịch này. Hôm nay bị Phó Chính Nam nhận ra đều có liên quan tới Thiên Long phái và Nguyên Thanh. Đám người Mạnh Sơn nghe vậy cũng không tiện nói gì. Nhưng đối phương một thân một mình rơi vào trong vòng vây lại nói ra những lời này, rõ ràng vẫn có chút thủ đoạn.

Quả nhiên, Trình Phác còn nói thêm:

- Vì vậy, các vị thay ta chăm sóc cho Tạ tiểu thư cùng Liễu nhi cũng là chuyện đương nhiên. Làm phiền hãy đưa hai người tới quận thành! Trình Phác cảm tạ!

Đó là một người không thích chịu ơn huệ của người khác, lại là người có ân oán rõ ràng. Trình Phác có ý nói ông ta không muốn có liên quan gì với Thiên Long phái, nhưng lại lo lắng cho chủ tớ Tạ tiểu thư. Trong tình cảnh này, đám người Mạnh Sơn không chỉ không ác cảm với ông ta, trái lại vì thế mà thán phục cách làm người quang minh lỗi lạc của ông ta. Trình Phác không muốn kéo Thiên Long phái vào trong ân oán giang hồ của Lan Lăng.

Ở lâu trong chốn giang hồ, đám người Mạnh Sơn làm sao không nghe ra được ẩn ý trong lời nói của ông ta.

- Trình Phác, trước khi chết ngươi còn nói nhảm nhiều như vậy làm gì. Ngươi tưởng những người này sẽ không sao à? Trong Lan Lăng, chỉ cần là người giang hồ thì người thuận theo sẽ sống, kẻ chống lại đều chết!

Phó Chính Nam cười lạnh nói.

Trình Phác căm tức đối phương, trách mắng:

- Thật hay cho một câu người thuận thì sống, kẻ chống lại phải chết! Tuy Tam Sơn môn ta chỉ là một môn phái nhỏ không có đẳng cấp nhưng chưa bao giờ từng làm chuyện gì thương thiên hại lý, cũng không có ý tranh đoạt trong giang hồ. Chỉ vì không nghe theo mệnh lệnh của Lan Lăng minh ngươi, ngươi lại dẫn theo những thiết vệ kia giết cả nhà của ta! Nếu không phải có đệ tử liều mạng cứu, ta cũng sớm không còn sống ở trên đời này! Mấy năm qua, ta nhẫn nhục sống tạm bợ, chỉ đợi có ngày có thể báo được mối huyết hải thâm thù này, không ngờ hôm nay ngươi lại tìm tới cửa. Phó Chính Nam! Ngươi trả lại tính mạng mười ba người già trả lớn bé trong nhà ta đi!

Càng nói càng giận, nói đến những lời cuối cùng, Trình Phác đã bi thương căm phẫn khó đè nén, hai mắt đỏ ngầu và rống lớn một tiếng. Ông ta rút ra hai thanh vũ khí sắc bén, hai cánh tay rung lên, hất bay áo tơi trên vai, lại chém về phía Phó Chính Nam.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.