Vô Tiên

Chương 582: Giang hồ đều thế (1)



Phó Chính Nam thấy đối phương xông tới với khí thế mạnh mẽ thì vung đao tạo thành một màn ánh đao bảo vệ trước sau, muốn phản công bất kỳ lúc nào. Lúc này đỉnh đầu hắn ta tối sầm, một bóng người màu xám bay qua. Người này chính là một người trưởng lão Hình Đường, người còn ở giữa không trung đã đánh ra một chưởng...

- Ầm...!

Một tiếng động khẽ vang lên, trưởng lão kia đánh ra một chiêu, người không rơi xuống đất và quay một vòng giữa không trung rồi trở về chỗ cũ. Trình Phác lại phun ra máu tươi, bay ngược ra ngoài.

Bịch một tiếng, ông ta ngã ở trước mặt Tạ tiểu thư và Liễu nhi. Quần áo trước ngực ông ta đã bị một chưởng kia đánh nát, chỉ là hai thanh vũ khí vẫn nắm chắc trong tay.

Trình Phác muốn dậy nhưng bị thương nặng không chịu nổi, lại phun ra một ngụm máu.

- Bốc đại thúc...!

Liễu nhi sợ hãi kêu lên một tiếng, khiếp sợ đến mức nước mắt tuôn ra như suối, bước tới nâng Trình Phác dậy.

Phó Chính Nam thấy thế thì vui mừng và đang muốn lên tiếng, trưởng lão kia thuận lợi đánh ra một đòn lại lạnh lùng nói:

- Đám người liên quan đều giơ tay chịu trói, dẫn về trong minh xử lý. Những kẻ không tuân lệnh thì đều có kết quả như vậy!

Bốn đại trưởng lão Hình Đường chính là tồn ại mà minh chủ cũng phải nhường nhịn vài phân. Bây giờ có trưởng lão làm chỗ dựa, Phó Chính Nam vô cùng phấn khích, vung một đao đắc ý kêu lên:

- Trưởng lão có lệnh, kẻ nào dám không nghe!

- Hừ! Giọng điệu thật lớn nhỉ!

Thấy đối phương được thế không tha người, chuyện này khó có thể giải quyết yên ổn, trong lòng tức giận, Mạnh Sơn quát to một tiếng và dẫn theo đệ tử xông ra khỏi sân, lập tức vây quanh Trình Phác cùng chủ tớ Tạ tiểu thư.

Những đệ tử Thiên Long phái đều là người đã trải qua trăm trận chiến, còn thường thấy sóng gió, từng trải qua rất nhiều kiếp nạn, người giang hồ bình thường không thể so sánh được. Tuy chỉ có khoảng mười cá nhân nhưng trường kiếm, vòng kết giấu sau người, vẻ mặt nghiêm nghị thời khắc, trong khí thế sẵn sàng đón địch lại có sát ý mạnh mẽ phát ra, khiến người ta không dám khinh thường!

Hai lão già của Lan Lăng minh thấy thế thì đồng tử hơi co lại, lặng lẽ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cũng ngạc nhiên. Trong chốn giang hồ Lan Lăng, có một đám cao thủ như thế từ lúc nào?

- Giải thích đã giải thích, không cần phải dài dòng nữa! Lễ phép đã hết, không tránh được phải dùng tới đao thương! Vẫn mong các vị đừng làm chính mình phải mất mặt!

Mạnh Sơn chưa từng bị đồng đạo trong giang hồ áp chế, tâm ý đã quyết nên giọng điệu của ông trở nên cứng rắn hơn.

- Các ngươi không sợ Lan Lăng minh ta nổi giận sao?

Phó Chính Nam đe dọa.

Mạnh Sơn vuốt râu cười to:

- Chúng ta không thuộc về giang hồ Lan Lăng, cũng đừng lấy Lan Lăng minh ra hù dọa chúng ta! Các ngươi đi hay ở, vẫn nên sớm quyết định đi!

- Hừ! Tiểu tử vô tri, lão phu liền đích thân đấu với ngươi một lúc, xem bản lĩnh của ngươi lớn tới mức nào mà dám mở miệng ra những lời nói cuồng vọng!

Một lão già mặc áo bào màu xám lạnh lùng quát một câu, trong mắt lóe lên tinh quang. Lão nhảy lên thật cao, hai ngón tay cong lại như trảo, chộp về phía Mạnh Sơn.

- Mạnh mỗ liền tới thử cao thủ Đại Hạ thế nào!

Mạnh Sơn hô to một tiếng, hai tay vung lên lại nghênh đón.

Trong nháy mắt, hai người giao đấu hơn mười hiệp. Một người ra tay, từng chiêu thức đều mạnh mẽ khí thế, chưởng phong nhanh và mãnh liệt không gì sánh được. Một người ra tay đầy nguy hiểm, từng chiêu che giấu sát cơ. Mọi người ở đây không kịp nhìn, đều thán phục trước thân thủ cao tuyệt của hai người!

Lại hơn mười hiệp qua đi, lão già không chiếm được thượng phong, ngược lại Mạnh Sơn càng chiến đấu càng mạnh. Một lão già khác quan sát cuộc chiến thấy thế thì âm thầm kinh hãi. Bốn trưởng lão Hình Đường chính là nhân vật tuyệt đỉnh trong giang hồ, ở trong quận Lan Lăng khó gặp địch thủ! Người này mới chỉ bốn mươi, sao lại có thân thủ như vậy? Nếu để đối phương tồn tại thêm mấy năm, chỉ sợ giang hồ Lan Lăng sẽ phải thay đổi!

Không quan tâm đối phương đến từ đâu cũng không thể để cho người này sống tiếp được! Lão già này không chú ý tới quy định giang hồ, nhảy lên muốn gia nhập cuộc chiến. Mạnh Sơn thấy thế cười ha ha:

- Hóa ra cao thủ Lan Lăng minh cũng chỉ có vậy!

Lão già kia còn ở giữa không trung, nghe ông nói thì mặt nóng lên, liền muốn hợp sức hai người để bắt đối thủ, chợt một bóng dáng chặn đường đi của lão.

- Tiểu nhi tự tìm chết!

Lão già không nhịn được đẩy ra một chưởng, liền muốn giết chết kẻ không biết tốt xấu dám xông ra chặn đường.

“Ầm" một tiếng, đối phương đánh tới một quyền, ngăn cản chưởng lực mạnh mẽ của lão già. Khi lão rơi xuống chỉ thấy đối phương lui lại một bước. Trong lòng lão ngạc nhiên! Một thằng nhóc thì không thể nào đánh ra một quyền mạnh như vậy mới phải. Người trẻ tuổi này cũng là cao thủ!

Người tới chính là Quý Thang. Hắn sớm nhận ra đám người bên đối phương chỉ có hai lão già này có võ công cao nhất, sợ rằng không kém hơn Mạnh trưởng lão là mấy.

Khi Mạnh trưởng lão đang một đấu một với đối phương đã chiếm thượng phong. Quý Thang quan sát cuộc chiến cảm thấy trấn tĩnh, lại thấy đối phương không tuân theo quy củ thì làm sao có thể ngồi yên. Như vậy trong một thoáng một già một trẻ đã đấu với nhau.

Bản thân là nhị sư huynh của Thiên Long phái, Quý Thang có võ công không tầm thường, trong lúc gặp gỡ đám người Lâm Nhất cũng nhận được không ít lợi ích, thêm cảm ngộ của bản thân nên hắn đã hơn hẳn ngày xưa. Hắn đấu cùng đối phương, trong thời gian ngắn hai người cũng đấu ngang sức.

Những người của Lan Lăng minh ngang dọc trong giang hồ Lan Lăng lâu như vậy, tự cho mình đã rất mạnh nên căn bản không để ý tới nhóm người Thiên Long phái. Nhưng không giao đấu không biết, vừa giao đấu bọn họ liền bị dọa cho giật mình. Trưởng lão Hình Đường có võ công không thể không cao, đó là tồn tại khiến mọi người trong chốn giang hồ phải kính ngưỡng! Nhưng dù vậy, hai trưởng lão đấu cùng người của đối phương, cuối cùng lại khó có thể giành được phần thắng. Nếu như dưới tình huống người đông thế mạnh, hôm nay không chừng còn ngã xuống tại đây, Lan Lăng minh thật sự mất hết mặt mũi!

Phó Chính Nam càng kinh hãi hơn, thầm nghĩ đám người này là ai vậy! Sao mỗi người đều có võ công cao cường! Bản thân mình cũng được tính là cao thủ hàng đầu trong giang hồ, hắn ta đấu với Trình Phác làm khiến ông ta bị thương ngã xuống đất cũng có thể thấy được chênh lệch về võ công giữa hai người. Nhưng năng lực quan sát vẫn phải có, hắn ta nhìn ra hai trưởng lão nhất thời cũng không thắng được, không chỉ có vậy, trưởng lão đấu với người trung tuổi của đối phương còn mơ hồ có khả năng bị thua!

Trong lúc âm thầm sốt ruột, khóe mắt Phó Chính Nam khẽ giật và vung cương đao trong tay rồi điên cuồng hô to:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.