Vô Tiên

Chương 586: Giao long nổi trên mặt nước (1)



Lúc này, một lão già khác của Lan Lăng minh đã tái mặt. Hắn nhìn chăm chú vào Nguyên Thanh, nói:

- Tài nghệ không bằng người, đành phải nhận thua! Sau này chúng ta sẽ còn gặp lại!

Hắn xoay người lên ngựa và vung cánh tay lên, dẫn đầu lao xuống dưới.

Phó Chính Nam khiếp sợ đến mức ngây người, lúc này mới biết mình có bao nhiêu ngu ngốc. Trưởng lão Hình Đường cũng đã thi thể không còn tồn lại, đổi lại là mình lại còn mạng sống sao? Hôm qua đã nhặt được một mạng, hôm nay lại vội vội vàng vàng chạy tới, đây không phải là muốn chết sao? Có thiết vệ qua giục hắn lên ngựa, dưới chân hắn như nhũn ra, mất hồn mất vía rời đi!

Không ai ngăn cản đối phương rời đi, ngay cả những thi thể thiết vệ cùng với phần thi thể còn lại của cũng mặc cho người khác thu hồi mang đi! Thù hận đã kết, còn nhiều thời gian, cần gì phải tranh sớm chiều!

- Huynh đệ Nguyên Thanh, không ngờ võ công của ngươi lại cao như vậy, thật khiến cho người khác kinh ngạc! Ân tình hôm nay, tương lai Trình Phác nhất định sẽ lấy mạng báo đáp!

Trình Phác đi lại có hơi tập tễnh nhưng khó nén được lòng khâm phục, nhìn về phía Nguyên Thanh ôm quyền nói.

Nguyên Thanh bước tới đỡ đối phương, lắc đầu nói:

- Trình huynh nói quá lời! Sau này ta còn có nhiều chỗ phải nhờ huynh! Ta thấy ngươi hợp ý, lại không cần khách sáo như vậy!

Trình Phác vui vẻ nói:

- Huynh đệ Nguyên Thanh quả nhiên muốn ở lại?

Nguyên Thanh khẽ cười nói:

- Sao vậy? Trong chốn giang hồ Lan Lăng có chỗ đứng cho huynh đệ ta hay không?

Nắm lấy cánh tay Nguyên Thanh, Trình Phác kích động khó nén, nói:

- Cho dù có bỏ cái mạng này cũng phải theo huynh đệ một lần!

Nguyên Thanh an ủi:

- Huynh trưởng chịu nhục như vậy, chắc chắn có ẩn tình. Huynh đệ sẽ trợ giúp ngươi một tay. Chuyện này không vội, cần bàn bạc kỹ hơn. Chờ sau khi ta báo cáo sư thúc lại tính cũng không muộn!

Sư thúc? Chính người trẻ tuổi hơn sao? Trình Phác không nhìn ra sư thúc của Nguyên Thanh có chỗ nào cao minh. Tuy nhiên, chỉ cần có Nguyên Thanh giúp đỡ, cũng có hy vọng báo thù nhiều hơn! Những môn phái nhỏ bị Lan Lăng minh khi dễ phải ly tán cũng là một lực lượng trợ giúp không thể khinh thường. Mình nên đúng lúc nói cho huynh đệ Nguyên Thanh biết mới được!

Trình Phác cửa nát nhà tan, có thù hận khắc cốt ghi xương với Lan Lăng minh, nhưng vì thế đơn lực bạc, chỉ có thể nhịn nhục sống tạm bợ, nhưng chưa bao giờ quên ý định báo thù, theo năm tháng, ý định này chỉ càng thêm cố chấp. Bản thân ông ta là chưởng môn một môn phái tất có tự tôn cùng uy nghiêm của chưởng môn, cho dù môn phái rất nhỏ này đã biến mất, ông ta cũng muốn đòi lại công bằng cho người nhà của mình, đệ tử của mình, môn phái của mình!

Lại ở gần phải tuyệt vọng là lúc, Nguyên Thanh không chỉ cứu hắn, vẫn giết Lan Lăng minh một trưởng lão, trong lòng Trình Phác, lại một lần nữa dấy lên ngọn lửa báo cừu!

Quân chân thành đối đãi với ta, ta sẽ dùng mạng báo đáp! Vì mình, cũng là báo đáp ơn cứu mạng củ đối phương, tâm niệm của Trình Phác đã quyết, ông ta muốn giao tính mạng của mình cho huynh đệ Nguyên Thanh!

Nguyên Thanh có kỹ năng kinh làm tất cả mọi người ở đó khiếp sợ. Đám người Mạnh Sơn đều tiến lên chào hỏi! Trước đây nhìn nhầm Lâm Nhất, bây giờ mọi người mới biết mình lại nhìn nhầm hai huynh đệ này! Đây là võ công gì? Ngay cả sư phụ của bọn họ Chân Nguyên Tử cũng không lợi hại như vậy!

Đây không chỉ là nghi vấn trong lòng các đệ tử, ngay cả Mạnh Sơn kết bạn với Chân Nguyên Tử từ lâu cũng không hiểu nổi. Trò giỏi hơn thầy không phải là không có nhưng rất ít!

Mà sư huynh đệ Nguyên Thanh cũng không có ý che giấu, câu trả lời khiến cho trái tim mọi người đập loạt. Hóa ra công phu kinh diễm tuyệt đỉnh này không phải do Chân Nguyên Tử dạy, mà là Lâm Nhất dạy! Không trách được hai người này gọi sư thúc ung dung như vậy, thân thiết như vậy thì ra cũng có nguyên nhân! Nếu có thể đi theo học thì tốt biết mấy! Nhưng bọn họ cũng chỉ vừa nghĩ tới đây lại không dám nghĩ nhiều hơn!

Ngọc bội phòng thân đủ để cho mọi người cảm động và nhớ tới ân tình. Huynh đệ Nguyên Thanh lại ép lui kẻ địch mạnh. Các đệ tử cố nén tâm tư lại càng chân thành mong đợi Lâm Nhất trở về!

- Liễu nhi có khỏe không?

Nguyên Thanh cười hì hì cúi người xuống, giơ tay quệt qua mũi của Liễu nhi.

Trên gương mặt vẫn còn vệt nước mắt nhưng vẫn tươi cười, Liễu nhi lùi lại bên cạnh Tạ tiểu thư, nhăn mũi nói:

- Nguyên Thanh đại ca về chậm một lúc nữa là Liễu nhi lại không xong rồi. Còn nữa! Tiểu thư nhà ta nhắc tới đại ca nhiều lần đấy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.